"Chuyện trước mắt không cho truyền đi, Đàm thị trưởng cùng Đàm phu
nhân đã ký hiệp nghị ly hôn, Đàm phu nhân cũng rời Đàm gia đi. Đàm thị
trưởng không đi tố cáo cô ta, có lẽ là muốn cô ta tự thú."
"Nhưng làm như thế không phải làm cho người ta bắt được đằng chuôi
sao?" Quý Nghiên không hiểu.
Thân phận Đàm thị trưởng như vậy, bị để mắt tới là chuyện rất bình
thường. Giấy không thể gói được lửa, chuyện Tôn Nhu, sớm muộn sẽ bị
bên ngoài biết. Hắn mặc kệ Tôn Nhu, ngộ nhỡ Tôn Nhu không có đi tự thú,
bị kẻ địch Đàm Vân Phi biết, hoàn toàn có thể mượn chuyện này cho hắn
một kích trí mạng. Đàm thị trưởng nhìn qua cũng là người rất khôn khéo,
tại sao có thể có quyết định trăm ngàn chỗ hở như thế?
Bạch Thắng trầm ngâm một hồi, chợt nói: "Nghiên nghiên, người đàn
ông coi như có địa vị cao hơn nữa, cũng có tình cảm. Người một khi bị tình
cảm kiềm chế, vô luận làm ra cái chuyện gì, cũng không kỳ lạ."
"Vâng." Quý Nghiên hơi có chút cảm xúc thở dài."Em cảm thấy chuyến
đi Bắc Kinh này, cuộc sống đã đảo lộn một phen!"
Nói xong, cô vừa nhìn về phía Bạch Thắng, nói: "Tiểu Bạch, em có thể
đến nhà giam xem Nguyên Nhạc Thanh một chút được không?"
"Ừ."
Nhà giam của Cục Quốc an không thể so với nhà giam bình thường, nó
xây ở rừng rậm, nhưng hoàn cảnh chung quanh cực kỳ phức tạp, vị trí rất
thần bí. Người ngoài muốn tìm được cũng không dễ, hơn nữa đừng nhắc tới
đi vào. Nơi này thủ vệ tương đối nghiêm ngặt, các nơi cũng hiện đầy giây
điện, còn có súng ống đạn dược đặc biệt dự trữ trong kho, hỏa lực hết sức
cường thịnh. Hơn nữa bên trong bắt giam phần lớn đều là kẻ đứng đầu phần
tử khủng bố trong và ngoài nước, tình báo viên, nằm vùng vân vân... Tất cả
bảo vệ nhà giam đều chọn lựa tỉ mỉ từ đảo đặc công ra.