BẠCH VŨ MỘT THẠCH LĂNG - Trang 184

Binh lính liên can cũng là không nghĩ gì, nghe nói không run trực tiếp đi

trở về, cũng là cao hứng.

“Sở tướng quân, đại tướng quân gọi ngươi đến chỗ của hắn.”.

Sở Dự nghe vậy quả thực hồn phi phách tán, lúc trước hắn còn có thể

may mắn giấu diếm được, một câu truyền đến này, dựa vào hiểu biết của
hắn về Lăng Thư Minh, bỗng nhiên ý thức được quyết định không thể gạt.

Phải làm gì mới hảo?

Cảnh vương đáng thương, giống như đang khó xử, trong đầu có trăm

ngàn cách nói, nếu cứ nhất nhất phủ nhận. Thư Minh nhất định sẽ không tha
thứ hắn!

“Sở tướng quân?” tiểu binh kia nhìn Sở Dự sau một lúc lâu không nói

gì, thật cẩn thận nói thúc giục,“Đại tướng quân còn đang chờ ngươi!”.

Sở Dự hít sâu một hơi, bất đắc dĩ thở dài,“Vậy đi thôi!”.

Lúc này đã gần đến hoàng hôn, ngoài trướng đã đốt lửa trại, trong

trướng cũng đốt hỏa lò. Lăng Thư Minh khoanh tay đưa lưng về cửa, đang
nghiên cứu tấm bảng đồ bằng da dê trên tường.

Sở Dự ngăn tiểu binh đang muốn thông báo, ở ngoài trướng lẳng lặng

nhìn Lăng Thư Minh trong chốc lát.

Thư Minh cả người quân trang, tuấn dật bất phàm. Dáng người cao ngất

cùng khuôn mặt kia nhìn như là lấy bút vẽ ra cùng với lấy đao gọt thành.
Hắn nhớ rõ khi Thư Minh múa kiếm, thiếu niên chấp kiếm, mày kiếm mắt
sáng, cười yếu ớt trong suốt.

Cũng không thể tiếp tục suy nghĩ, sở dự ho khan một tiếng, tiến đến quỳ

gối,“Mạt tướng Sở Dự tham kiến đại tướng quân.”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.