BẠCH VŨ MỘT THẠCH LĂNG - Trang 208

Tiêu Lâm cuối cùng không chịu nổi,“A” một tiếng kêu đi ra, ngắn ngủi
thảm thiết.

Ma Tát Đức lỗ tai vừa động, cũng rốt cuộc nghe thêm nửa điểm tiếng

kêu, chỉ có tăng lên trầm trọng thở dốc.

“Tâm niệm thành tro, ẩn ẩn đau.” Hắn sờ sờ cổ tay áo đứng dậy, đi đến

bên người Tiêu Lâm, nắm lấy tay trái của hắn.

Ngón tay thon dài, quả nhiên móng tay hồng nhuận tinh xảo.

“Tiêu Lâm, hôm nay ngươi phải chịu khổ, là ta thay Tả Hiền vương trả

lại ngươi.” Một cái kiềm tinh xảo kẹp lấy ngón tay Tiêu Lâm, MaTát Đức
đột nhiên dùng sức, kẹp lấy một đầu ngón tay, đầu ngón tay nhất thời huyết
lưu.

Tay đứt ruột xót, Tiêu Lâm cho dù muốn nhịn xuống, nhưng cũng nhịn

không được, một giọt thanh lệ tràn mi mà ra.

Ma Tát Đức lau quệt đi giọt lệ hận kia nói,“Ngươi thiếu Tả Hiền vương

đâu chỉ một giọt lệ này, bất quá……” Hắn khinh thường cười cười, lạnh
nhạt nói “Cho dù có chết.”.

Nguyên lai là vì Đừng Hác cả, cũng thế, cũng không oan uổng. Tiêu

Lâm ngửa đầu nhịn đau nói,“Ta đối hắn không thể……” Sau một lúc lâu hít
sâu một hơi nói,“Đó là……chuyện của ta cùng với Đừng Hác…… chuyện
đó, ngươi…… Ngươi là gì của hắn? Thay hắn trút giận, hắn cảm kích ngươi
sao? Chỉ sợ……”.

“Chỉ sợ cái gì?” Ma Tát Đức đánh gãy lời hắn,“Ta liền thay hắn trừ đi cổ

ác khí này.” Hắn nhìn thương thế của Tiêu Lâm, châm xuống đầu vai hắn
một kim, Tiêu Lâm đau đến run lên,“Ta kính ngươi coi như là một con
người rắn rỏi, nếu không cho dù ngươi là Vệ quốc hoàng đế, mười người ta
cũng giết.”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.