Hắn không cảm thấy có gì không ổn, thắt lưng cũng không có gì là
không ổn, bất quá đang mang đứa nhỏ, còn “Không quan tâm” như
vậy……
Tiêu Lâm thấy hắn lộ vẻ xấu hỏ, sao lại nhẫn tâm? Nhìn xuống phía
dưới, lại thở hổn hển mấy hơi thở nói,“Đại tướng quân của ta thật sự là hữu
lực, ta bị ngươi biến thành yếu đuối……” Hắn cố ý không nói rõ, bàn tay
nhìn xuống chỗ phía dưới đem mấy câu sau nói tiếp “Ta cũng không nghĩ
mau như thế, còn nữa, ta muốn tự mình đến.”.
Mấy câu nói của hắn thành công làm cho Thư Minh đang trong người
hắn lại trướng lên một ít.
Thư Minh biết rõ hắn khổ tâm, nhưng cũng nhịn không được vì lời nói
của hắn mà kích động, thuận theo nói “Ngươi muốn tự mình đến?”.
Tiêu Lâm khóe miệng nhất loan, cánh tay ôm lấy người Thư Minh,
chậm rãi nâng thắt lưng, từng chút từng chút lấy ra phân thân của Thư
Minh.
Sau toàn bộ đều ra, Thư Minh lướt qua bụng liền nhìn thấy phân thân
của mình.
Tiêu Lâm lại chậm rãi hạ thắt lưng, một lần nữa đem dục vọng nhét vào,
vòng đi vòng lại.
Sàn đan nắm trong lòng bàn tay đã sớm bị mồ hôi làm ướt, Thư Minh
không thể dời ánh mắt, cảnh đẹp làm người ta phun huyết này thành khoái
cảm xâm nhập cốt tủy đưa hắn từng bước từng bước lên đỉnh núi dục vọng.
Hắn không thể ức chế sợ run nói cho Tiêu Lâm hắn đã muốn ra, thế là
Tiêu Lâm tốc độ nhanh hơn, miệng cũng bởi vì nhanh chóng trừu sáp mà
phát ra tiếng rên ái muội.