“Ngô, thật thoải mái, Thư Minh, tái động.” sự bao phủ như vậy, Tiêu
Lâm cảm thấy thoải mái cùng cực, như điện giật.
Thư Minh bất động, ở mu bàn tay hắn nhéo một phen, Tiêu Lâm hiểu ý,
không hề bách hắn, cánh tay đưa đến cầm lấy phân thân của Thư Minh.
Tiền hậu giáp công, Thư Minh đã muốn hoảng hốt không biết gì, chỉ có
thể mặc cho Tiêu Lâm làm.
Tốc độ Tiêu Lâm nhanh lên, hắn cũng nhịn không được nữa.
“Thư Minh, Thư Minh, úc…… Ân.”.
Hắn cuối cùng thúc thật mạnh, đem chính mình đưa vào chỗ sâu nhất
bên trong Thư Minh, một cỗ nhiệt dịch đều phun ra, mà Thư Minh cuối
cùng lần thứ hai tiết ra trong tay của hắn.
Phân thân mềm nhũn, hai người hạ thân đều là ướt sũng một mảnh.
Thư Minh cố gắng cuốn thân mình đối diện Tiêu Lâm, Tiêu Lâm đẩy tóc
rối trên khuôn mặt hắn ra, hơi thở không xong ôn nhu hỏi,“Xảy ra chuyện
gì?”.
Thư Minh cũng suyễn khí, thấp giọng nói “Muốn nhìn kĩ ngươi.”.
Tiêu Lâm giờ phút này hai má phiếm hồng, mắt đẹp ba quang lưu
chuyển, cánh hoa thủy sắc trơn bóng, làn da vô cùng mịn màng, gặp Thư
Minh nhìn mình liền có chút ngây ngốc, đắc ý hỏi,“Sao vậy, là thấy mỹ
nhân đi?”.
Thư Minh cười ra tiếng, bàn tay giao triển,“Là thấy mỹ nhân.”.
Tiêu Lâm bình sinh tối chán ghét người khác khen hắn xinh đẹp, nhưng
nghe lời này từ miệng Thư Minh nói ra, tựa như ăn mật ngọt, hắn ôm sát