Minh, rất chật, nhưng cũng thoải mái, rất dễ chịu. trước giờ chưa có người
nào như vậy, Tiêu lâm liền từ từ hưởng dụng, lập tức không nhẫn nại, cứ
xâm nhập Lăng thư minh không ngừng, hạ thân của Thư Minh cũng một
chút một chút bị thảo phạt đứng lên.
“Ngô…… Ngô…… Ân……” âm thanh rầu rĩ chậm rãi phát ra, không
thể phân rõ là ai không ức chế được mà rên rỉ.
Tiêu lâm vong tình kích thích, tâm thần đều bị cảm giác mới mẻ quấn
lấy, trong đầu hắn cái gì cũng không muốn, cũng không muốn nghĩ thêm gì,
thầm nghĩ phải trong cơ thể này tìm thêm nhiều kích thích.
ngọc quan đã sớm rơi ra một bên, tóc đen rơi xuống, dần dần bị mồ hôi
của Thư Minh tẩm ướt, phiếm ra màu sắc ái muội. Tiêu lâm nâng lên chân
của Thư Minh, lại mạnh mẽ xâm nhập.
Hắn hoảng hốt ngẩng cao đầu lên, trong lòng thỏa mãnnói không nên
lời, tuy rằng thời gian hoan ái này ngắn hơn những lần lúc trước của hắn.
Tiêu lâm có chút buồn bực buông tay ra, tùy ý đặt Thư Minh lên giường,
chính mình lui ra sau, rút ra phân thân.
Nhất thời máu tươi cũng với bạch trọc từ bên trong thư minh ào ạt chảy
ra, đại phương kia còn không thể khép lại, nhẹ nhàng đỏ lên, ủy khuấtnói
không nên lời.
Tiêu lâm nhìn, hoảng hốt, đầu óc bỗng giật mình một cái, mồ hôi lạnh
cư nhiên chảy ròng ròng ra.
Hắn tùy tiện lấy quần áo mặt cho Thư Minh, kéo chăn đắp cho hắn, rồi
mới lung tung mặc quần áo, thế nhưng chạy trối chết.
Một đường gió lạnh thổi vào mặt, đợi hắn trở lại phòng mình, cả người
đều run rẩy, miễn cưỡng uống mấy ngụm trà nóng, run rẩy mới giảm bớt.