BẠCH VŨ MỘT THẠCH LĂNG - Trang 95

hai mắt hắn đẫm lệ nhìn huynh đệ mình, dù là đế vương kiên cường, cũng
bị đả kích thành những mãnh nhỏ vụn vặt yếu ớt.

Tiêu Lâm nghe xong mấy câu nói đó, mặc dù không quá hiểu được cụ

thể nguyên do sự việc, nhưng là cũng hiểu được cái đại khái,“Hoàng huynh,
người cũng đã chết……”.

Nước mắt Tiêu Diễn càng rơi nhiều hơn, hé ra mặt ướt sũng, hoàn toàn

không còn uy nghi thiên tử, hắn lảo đảo vài bước, cầm lấy danh sách
kia,“Trẫm, trẫm tình nguyện hắn thật sự phản!”.

“Hoàng Thượng!” Tiêu Lâm quá sợ hãi,“Hoàng Thượng không cần vậy,

nếu Lăng tướng phụ đã như vậy, không thể cô phụ nổi khổ tâm của hắn a.”.

Tiêu Diễn hai tay không ngừng nắm lấy bàn. Tiêu Lâm nhìn bóng dáng

đau khổ áp lực của hắn, cảm thấy một mảnh lộ vẻ sầu thảm, bất tri bất giác
hoàng huynh đã nặng tình như thế? Thật giận thế giannày, khổ lụy mới hiểu
nhân tình. Hắn đi đếnbên người Tiêu Diễn, nhẹ nhàng nắm bả vai cứng
ngắc nói,“Nhị ca, đó là tâm nguyện của tướng phụ, sớm giải thoát thôi.”.

Hắn buông tha tôn xưng, gọi Tiêu Diễn là nhị ca.

Tiêu Diễn ngửa đầu, thở dài một hơi, hốc mắt còn lưu lại lệ quang trong

suốt, cũng không tái rơi xuống

“Xác của tướng phụ ở đâu?”.

Tiêu Lâm nói,“Còn tại phủ, ta tự mình thay hắn liệm, bảo vệ binh thân

tín của ta trông coi.”.

Tiêu Diễn gật gật đầu, nói,“Ngươi tự mình đi, đi hóa. Tro cốt thu hảo,

trẫm cho hắn nhập vào lăng tẩm của tiên hoàng, làm cho hắn cùng với tiên
hoàng một chỗ.”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.