28. Mơ uớc lớn
Con người lần đầu tiên đặt chân lên mặt trăng vào mùa hè năm 1969,
khi tôi được tám tuổi. Với sự kiện đó, tôi đã biết hầu như mọi thứ đều là có
thể. Tất cả chúng ta, trên toàn trái đất, đã được phép để mơ những ước mơ
lớn.
Tôi đang đi cắm trại vào mùa hè năm đó, và sau khi môđun mặt trăng hạ
cánh, tất cả chúng tôi được đưa đến nhà chính của trại, ở đó có một chiếc
tivi. Các phi hành gia đã phải chuẩn bị khá lâu trước khi leo xuống thang và
bước đi trên bề mặt của mặt trăng. Tôi hiểu. Họ có rất nhiều thiết bị, rất
nhiều chi tiết cần phải được chú ý. Tôi kiên nhẫn chờ.
Nhưng những người quản trại cứ nhìn đồng hồ. Đã quá 11 giờ đêm.
Cuối cùng, trong khi những quyết định thông minh được thực hiện trên mặt
trăng, thì một quyết định ngu xuẩn đã được thực hiện ở đây, trên trái đất. Vì
quá khuya, tất cả trẻ con chúng tôi phải trở về lều để ngủ.
Tôi hết sức bực mình với những người điều hành trại. Ý nghĩ trong đầu
tôi lúc đó là: “Loài người đã rời khỏi hành tinh của chúng ta và lần đầu tiên
đặt chân lên một thế giới mới, còn các ông thì lại nghĩ tới chuyện đi ngủ?”
Khi trở về nhà vài tuần sau, tôi được biết cha tôi đã chụp một bức ảnh từ
tivi lúc Neil Armstrong đặt chân lên mặt trăng. Ông đã giữ lại thời khắc đó
cho tôi, biết rằng nó sẽ giúp khơi gợi trong tôi những ước mơ lớn.
Chúng tôi vẫn giữ bức ảnh này trong một cuốn album.
Cảnh hạ cánh xuống mặt trăng do cha tôi chụp từ tivi của chúng tôi.