BÀI GIẢNG CUỐI CÙNG - Trang 166

Ba người bạn của tôi không biết nhau lắm, nhưng sự gắn bó được hình

thành khá nhanh chóng. Tất cả chúng tôi đều là những người đàn ông
trưởng thành, nhưng trong suốt kỳ nghỉ chúng tôi đã sống như những cậu bé
mới mười ba tuổi. Và chúng tôi đều là những con Hổ.

Chúng tôi đã thành công trong việc tránh mọi xúc cảm kiểu đối thoại

“Ôi, tôi thương cậu” liên quan tới căn bệnh ung thư của tôi. Thay vào đó,
chúng tôi chỉ có vui đùa. Chúng tôi cùng nhớ lại những kỷ niệm, chúng tôi
cưỡi ngựa quanh vùng và đùa vui về nhau. (Thực ra chủ yếu là họ trêu chọc
tôi về tiếng tăm “Thánh Randy của Pittsburgh” mà tôi đã có kể từ bài giảng
cuối cùng của tôi. Họ biết tôi, và không hề nghĩ như vậy.)

Tôi đã không để cho con Hổ mất đi trong tôi. Tôi không thể để mình trở

thành con Lừa. Một người hỏi tôi muốn ghi gì trên bia mộ của tôi. Tôi đã
trả lời: “Randy Pausch: Ông Ðã Sống Ba Mươi Năm Sau Khi Mắc Bệnh
Hiểm Nghèo.”

Tôi hứa với bạn. Tôi có thể đóng gói hàng đống trò đùa trong ba mươi

năm đó. Nhưng nếu không thể được, thì tôi cũng sẽ chỉ đóng gói vào khung
thời gian ít ỏi còn lại của tôi toàn những thứ vui tươi.

Hóa trị liệu đã không quá ảnh hưởng tới sức mạnh siêu nhân của tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.