"Sau buổi tiệc chào đón tân sinh viên, tôi đã đáp ứng với thành viên
trong câu lạc bộ sẽ ra ngoài tổ chức liên hoan."
Tô Lâm dừng động tác, quay lại nhìn cậu ta:
"Đáp ứng tự cậu đi."
Anh cảm thấy anh nói bóng gió rất rõ ràng.
Chính là cậu đáp ứng thì cậu tự đi, đừng kéo theo tôi.
Nhưng mà người nào đó bắt đầu phát huy chữ ngốc trong biệt danh
ngốc bạch ngọt của mình:
"Vậy không được đâu, Lâm ca à, tôi nói với người ta rằng hai chúng ta
sẽ đi."
"...." Tô Lâm thật sự không muốn để ý đến cậu ta.
Người nào đó tiếp tục đem chữ ngốc phát huy sâu sắc thêm:
"Lâm ca, đi đi, cậu là chủ tịch mà! Câu lạc bộ liên hoan sao cậu có thể
vắng mặt!!!"
"......"
Thậm chí bắt đầu giả bộ đáng thương:
"Tôi đã đáp ứng rồi, cho A Phóng có chút mặt mũi đi." (-_-)
Tô Lâm bị cái tiếng "A Phóng" kia làm cho cả người đều run rẩy
muốn nôn.
Lão đại lão nhị cũng ở một bên ồn ào.
"Mẹ nó cậu mau đồng ý đi, Phóng nhi da mặt càng ngày càng dày."