BAN KI MOON HÃY HỌC NHƯ THẰNG NGỐC VÀ ƯỚC MƠ NHƯ THIÊN TÀI - Trang 45

Ki Moon đáp lời tròng ghẹo ác ý của cậu bạn bằng vẻ mặt tiu

nghỉu. Bây giờ khi nghĩ lại chuyện đó, ông vẫn không khỏi bật cười.

“Cu cậu chả thèm ghen tị cả khi mình được bằng khen. Nhưng mà

thật tình, chỉ vì học giỏi tiếng Anh mà được nuôi tóc dài thì cũng
buồn cười thật.”

Nếu hàng ngày chỉ lẳng lặng dõi theo việc học của con thì hôm Ki

Moon lên đường sang Mỹ, bố mẹ cậu cũng tạm gác công việc để tiễn
con trai đến tận sân bay Kim Po. Trước khi lên Seoul vài ngày, mẹ Ki
Moon chuẩn bị cho cậu 30 đô-la dằn túi tiêu vặt. Đó là một số tiền
lớn tương đương với hai bao gạo to thời bấy giờ.

“Ki Moon này, con cầm tiền theo, muốn ăn gì thì cứ tiêu con

nhé.”

Vừa nói, mẹ cậu vừa khâu cho cậu cái túi vải đeo bên trong người

để đựng tiền. Rồi bà cẩn thận nhét tiền vào đó.

Bố mẹ Ki Moon chưa bao giờ ép cậu phải học hành thật giỏi.

Ngược lại, có lúc ông bà còn cảm thấy xót con khi cậu học đến tận
khuya. Ai cũng biết tuổi mười sáu, mười bảy đang là tuổi ăn tuổi lớn,
Ki Moon học bài tới khuya thì đói là chuyện đương nhiên. Mẹ cậu hay
luộc khoai lang hay khoai tây cho cậu ăn thêm buổi khuya, nhưng cứ
nghĩ tới việc không có món nào ngon cho con tẩm bổ là bà lại xót xa.
Thấy Ki Moon luôn tự giác học hành và lại giỏi giang bố mẹ cậu
không khỏi tự hào nhưng cũng cảm thấy rất có lỗi với con.

Sau khi tiễn con ra sân bay, bố mẹ Ki Moon và các phụ huynh

khác cùng nhau vào một nhà hàng sang trọng của Seoul để dùng bữa.
Thế nhưng, hai vợ chồng quê mùa vùng Chungcheongdo nhìn thực
đơn mà không biết phải gọi món gì. Cũng may là cuối cùng, ông bà
nhận ra món cơm chiên trứng quen thuộc và gọi cho mình, trong khi
nhìn sang chung quanh, các phụ huynh khác đang dùng dao xắt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.