BẢN THÔNG BÁO TỬ VONG- SỰ TRỪNG PHẠT - Trang 322

So với hai tháng trước, sự thay đổi lớn nhất của Hứa Minh Phổ đó là

đã gầy đi nhiều. Đó không phải là một kiểu gầy bình thường, mà là kiểu
gầy bệnh tật, vừa nhìn đã thấy kinh hoàng, gầy đến độ chỉ còn da bọc
xương, gầy đến độ hơn mắt lõm sâu vào. Bất cứ ai chỉ cần vừa nhìn thấy đã
biết ngay người bệnh này đã mắc chứng bệnh nghiêm trọng, không thể nào
chữa trị được.

Cảm nhận thấy có người đến thăm, ánh mắt Hứa Minh Phổ bèn hướng

về phía đó. Chỉ có con ngươi mắt của ông ta chuyển động, hơn nữa sự
chuyển động đó vô cùng chậm chạp như thể đã hao tổn hết toàn bộ sức lực
của cơ thể.

Ba người La Phi đi đến bên giường bệnh, Trang Tiểu Khê nói: “Các

anh tốt nhất là dùng phương thức đặt câu hỏi để giao lưu với ông ấy, để ông
ấy có động tác “gật” hoặc là “lắc” đầu. Bởi vì trạng thái sức khỏe của ông
ấy ngay cả để cất tiếng nói cũng vô cùng khó khăn.”

La Phi gật đầu thể hiện thấu hiểu, sau đó anh rướn người về phía đầu

giường: “Hứa Minh Phổ, ông còn nhận ra tôi không?”

Hứa Minh Phổ nhìn La Phi một lúc, La Phi chú ý thấy cơ thịt trên nét

mặt ông ta căng cứng, miệng run run.

“Tôi là người của đội Cảnh sát hình sự, ông còn nhớ chứ?” La Phi lại

hỏi lần nữa.

Đôi môi Hứa Minh Phổ từ từ há ra, ông ta muốn nói gì đó, nhưng

không phải là đang trả lời câu hỏi của đối phương. Đầu lưỡi của ông ta lè ra
giữa hai hàm răng, chỉ thốt ra một chữ: “Đau”.

Đó là một giọng nói khản đặc, quái dị, như thể là dây thanh đới bị mài

giũa. Mặc dù chỉ có một chữ, nhưng khi thứ âm thanh chói tai này lọt vào
màng nhĩ lại thể hiện ra nỗi đau khổ khiến người ta nghẹt thở.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.