BẢN TIN CHIỀU - Trang 551

luận: “Tôi hiểu tại sao quảng cáo lại nói “cần sửa chữa đôi chút”.
Cooper gấp tấm bản đồ anh đã nghiên cứu lại. “Chỗ này cách Larchmont
hai mươi lăm dặm. Đúng như ta dự đoán”.
“Đúng như dự đoán của anh”, Jaeger bảo.

Mony giới thiệu cô bạn cùng nhóm, cokie Vale, cô gái tóc hung nhỏ nhắn.
Cooper nhận ra cô ta ngay. Trong lần gặp gỡ đầu tiên với nhóm tình
nguyện, chính cô ta là người đã hỏi liệu có đội quay hình khi họ đạt được
kết quả như lúc này không.
“Tôi vẫn nhớ câu hỏi của cô”, anh bảo cô và chỉ tay về phía đội quay đang
chuẩn bị đồ nghề. “Cô thấy đấy, câu trả lời là “có”.
Cô ta nhìn anh, cười rạng rỡ.
“Cái đầu tiên anh nên xem là ở tầng hai của ngôi nhà chính”. Mony nói.
Theo chân cậu ta, những người khác đi vào ngôi nhà chính trông có vẻ
hoang tàn đổ nát, rồi leo chiếc cầu thang rộng, ngoằn ngoèo. Tới gần đầu
cầu thang, cô ta mở cửa, đứng lại nhường cho mọi người vào trước.

Căn phòng họ vào hoàn toàn khác hẳn với những gì họ thấy ở xung quanh
nhà. Nó sạch sẽ, tường sơn trắng như trong bệnh viện, sàn nhà lát bằng
nhựa màu xanh nhạt. Mony bật công tắc đèn nê ông trên trần mà rõ ràng là
vừa mới lắp thêm. Mọi người nhìn thấy hai giường bệnh xá, cả hai đều có
dây khoá để cột chân tay bệnh nhân. Một giường sắt hẹp, méo mó han gỉ
trông khác hẳn hai giường kia. Giường này, cũng có dây khoá như hai
giường nọ.
Chỉ chiếc giường sắt, Kettering nói: “Cái này hình như mới thêm vào sau.
Căn phòng trông giống như một trạm cứu thương”.

Jaeger gật đầu. “Có thể nó mới được sắp đặt để giam giữ ba người đã bị
đánh thuốc mê, trong đó một người chúng không tính trước”.
Mony mở cánh tủ. “Những người ở đây cũng chẳng thèm vứt những thứ
trong tủ trước khi bỏ đi”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.