BẢN TÌNH CA NHỎ - Trang 67

lên, “Thành tích cậu cao như thế, sao lại không học y?”

“Tôi không hiểu và cũng không giỏi nói chuyện với mọi người.” Trần

Minh rầu rĩ nói, “So với làm bác sĩ, tôi hợp ngồi phòng thí nghiệm hơn.”

Tô Tần phát hiện Trần Minh so ra thì tốt hơn anh họ cậu ta gấp trăm lần,

mặc dù hơi thẳng tính, nhưng lời nói không ác ý, cảm giác rất đơn thuần.

Ngày tiếp theo, Tô Tần cuối cùng cũng có thể làm quen với nhiều bạn

khác, quan hệ với Trần Minh cũng gần gũi hơn. Lúc cậu đi xa học mẹ có
dặn, một mình ở nơi khác, có lẽ sẽ có nhiều điều cậu không biết, có lẽ sẽ bị
người khác xem thường, nhưng không được vì vậy mà sa sút tinh thần,
cũng không được bài xích người khác. Phải học cách dung nhập vào một
tập thể, như vậy mới có thể sống lâu dài trên thành phố được, chuyện giao
tiếp vô cùng quan trọng.

Mệt mỏi ở trường cả ngày rồi bắt xe bus về nhà, cửa phòng vừa mở đã

truyền đến âm thanh ồn ã, suýt chút nữa khiến Tô Tần vừa mở cửa đã bị
dọa sợ bỏ ra ngoài.

TV mở ra nhưng không ai xem, bàn ăn bị kéo đến giữa phòng khách, bên

bàn có bốn người ngồi chơi mạt chược, mọi người xung quanh uống rượu
cắn hướng dương xem trò vui, tiếng mạt chược ầm ĩ, một trong số đó là
Nghiêm Qua.

Mặt Tô Tần đen phân nửa, đóng cửa lại đổi giày, Nghiêm Qua ngậm

thuốc nhìn cậu: “Về rồi à!”

Tô Tần ừ một tiếng, lại nhìn đám người đó. Mọi người ăn mặc chẳng

khác Nghiêm Qua là bao, áo ba lỗ quần cộc, đi dép tông, giọng cũng khá
lớn. Mùi thuốc látràn ngập trong phòng, Tô Tần ho vài tiếng, chạy đi mở
cửa sổ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.