BÁN YÊU TƯ ĐẰNG - Trang 183

cũng hơi quá trùng hợp rồi.”

Quả thật quá trùng hợp, huống chi Thẩm Ngân Đăng và Tư Đằng còn có

mối thù cũ, Tần Phóng không nén được nhắc nhở cô: “Cô cẩn thận một
chút.”

Những lời này không biết tại sao lại chạm nọc của cô: “Cẩn thận cái gì?

Tôi cần gì phải cẩn thận hả?”

Đây không phải đã rõ ràng rồi sao. Thật đúng là tấm lòng thành của

mình bị người ta xem là lòng lang dạ sói. Tần Phóng tức giận giải thích với
cô: “Thẩm Ngân Đăng có thù oán với cô phải không? Đó là địa bàn của cô
ta, nói không chừng là muốn dụ cô qua đó để thu phục cô thôi. Trong
chuyện này có âm mưu, cẩn thận một chút cũng đúng mà.”

Tư Đằng cười khẩy: “Tôi cần gì phải cẩn thận. Nếu như Thẩm Ngân

Đăng muốn đặt bẫy trên đường thì phải vác cuốc đào hố đúng không. Giở
trò sau lưng à? Bàn về vai vế, âm mưu còn phải kêu tôi một tiếng là bà tổ
đó.”

Tần Phóng vừa bực mình vừa buồn cười. Ông trời đúng là không có

mắt, cô huênh hoang như vậy sao trên trời không bổ một tia sét nào đánh
vào đầu cô đi?

Anh không nhịn được vẫn thốt ra lời giấu trong lòng: “Tư Đằng, tôi thật

sự không nghĩ ra tuýp đàn ông thế nào mới được loại người như cô yêu nhỉ.

“Chẳng yêu ai cả. Từ trước đến này tôi chưa hề yêu tên đàn ông nào.”
“Thế cô sinh con cho ai vậy hả?”
Lời này vừa thốt ra, Tần Phóng thầm kêu hỏng bét. Xuất phát từ đạo đức

cơ bản nhất, anh cảm thấy không nên nói chuyện như vậy với một người đã
mất con. Chẳng khác gì cắt lên vết sẹo của người ta. Thậm chí anh đã
tưởng tượng ra phản ứng tiếp theo của Tư Đằng. Giận tím mặt hoặc là mắt
tối sầm lại, vẻ mặt đau thương.

Nhưng hoàn toàn chẳng có gì cả, cô từ từ rót một tách trà cho mình, đưa

lên môi hớp một ngụm nhỏ, vẻ mặt tự nhiên: “Khi đó có lẽ là mắt tôi bị mù
thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.