BÁN YÊU TƯ ĐẰNG - Trang 215

gì cho tiểu thư Tư Đằng, chẳng dò la được gì gọi là tin tình báo… Tôi sẽ cố
gắng… nhưng mà đâu có liên quan gì đến Nhà Ngói chứ…”

Nói tới đoạn sau thì gần như suy sụp hẳn nắm lấy cánh tay Tần Phóng

nghẹn ngào không thành câu. Tần Phóng nghe chẳng hiểu gì cả, Tư Đằng
cũng đi đến đứng ngay bên cạnh hỏi Tần Phóng: “Nhà Ngói là đứa bé kia
đó hả?”

Nghe thấy tiếng Tư Đằng, Nhan Phúc Thụy vội vàng ngẩng đầu lên lấy

tay áo lau đi nước mắt nước mũi trên mặt, xin Tư Đằng trả Nhà Ngói lại
cho ông.

Từ Đằng thờ ơ nhìn ông: “Tôi bắt nó làm gì? Dáng vẻ thì khó coi, cũng

không khiến người ta thích. Ông cho rằng ai cũng giống ông à, cầm cục đất
mà xem như vật báu.”

Nhan Phúc Thụy nóng nảy: “Tiểu thư Tư Đằng, sao cô làm mà không

nhận vậy? Chúng tôi đều biết tối nay cô đã đi đến khách sạn. Không phải
cô thì là ai chứ?”

“Ông tận mắt nhìn thấy tôi à?”
Câu này quả thật đã hỏi khó Nhan Phúc Thụy, ông sửng sốt rất lâu mới

hỏi cô: “Không phải cô sao?”

Cho đến lúc này ông mới tĩnh tâm suy nghĩ. Nửa đêm lén lút bắt người

đúng là không giống với tác phong Tư Đằng. Cô kiêu ngạo như vậy muốn
bắt người cũng là bắt công khai. Hơn nữa bắt Nhà Ngói làm gì, bây giờ ông
đang làm việc cho cô, là “nằm vùng” của cô rồi đều là phe mình cả thôi.
Nhưng nếu không phải cô thì là ai chứ?

Ông cau mày trầm tư suy nghĩ. Ông trời không cho ông đầu óc thông

minh, cứ nghĩ mãi đến mức đầu nhức bưng bưng. Sau khi Tư Đằng bỏ ông
lại đó quay trở vào nhà, Tần Phóng ở lại với ông một hồi, muốn hỏi chút tin
tức cụ thể về Nhà Ngói nhưng Nhan Phúc Thụy đầu đất hỏi cái gì cũng ừ ừ
à à. Tần Phóng nhanh chóng mất nhẫn nại, để lại một mình ông tự sinh tự
diệt.

Nhan Phúc Thụy vẫn ngồi ngơ ngác dưới mái hiên nhìn lên bầu trời đen

như mực cho đến lúc chuyển thành sáng dần lên, cuối cùng là sáng trưng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.