BÁN YÊU TƯ ĐẰNG - Trang 460

– “Bọn tao đều canh giữ căn phòng đó suốt, ngoại trừ mày ra không có

ai khác… Cho mày thêm một cơ hội, hàng đâu?”

Tối hôm đó kẻ đánh An Mạn, lại ra hiệu đạp cả người lẫn xe anh xuống

vách núi hóa ra là gã.

Tần Phóng nghiến chặt răng, trong nháy mắt trong đầu lại nổi lên ý niệm

trả thù cùng nhau chết chung. Nhưng một khắc sau anh đã áp chế được nỗi
kích động và phẫn nộ xuống. Anh thấy những dây mây sau lưng Chu Vạn
Đông gần như vào lúc gã nói chuyện xong đã đồng loạt im lặng rút về.

Đúng vậy, sao mình lại quên mất chứ. Nơi Nang Khiêm này có liên quan

rất lớn đến Tư Đằng, cô đã từng hỏi mình một câu: “Ban đầu rốt cuộc là ai
không ngại xa xôi nghìn dặm mang tôi đến Nang Khiêm chôn?”

Đáy lòng Tần Phóng bỗng nảy sinh ra nỗi kinh hoàng tột độ.
Nang Khiêm, nơi ban đầu mình nhất thời cao hứng muốn đến bái lạy tổ

tiên, nơi xui xẻo sau khi rời đi thầm thấy may mắn mãi mãi không muốn trở
lại nữa, nơi đã bị loại khỏi trí nhớ bỗng nhiên được nhắc đến lần nữa từ
trong mơ hồ trở nên được phóng đại cực lớn, từng ly từng tí đều vô cùng rõ
ràng hiện ra trước mắt.

Lẽ nào bản thân anh, Tư Đằng và tất cả mọi người, mọi chuyện trông

như là trời nam đất bắc không hề liên quan lại toàn bộ đều có ngọn nguồn
từ Nang Khiêm?

Trong tối tăm Tần Phóng có một dự cảm. Anh vốn cho rằng Nang

Khiêm là nơi khởi đầu tất cả mọi chuyện. Nhưng có lẽ anh đã nhầm rồi, có
lẽ Nang Khiêm mới là điểm cuối cùng của tất cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.