BÁN YÊU TƯ ĐẰNG - Trang 548

thấp bước cao xuống núi thì chợt nghe thấy Tư Đằng nói gì đó, giống như
đang độc thoại. Ông dỏng tai lên để nghe, nhưng không ngờ trong lúc lơ là
bị trượt chân, cánh tay buông lỏng, chiếc xẻng rơi xuống bậc thang, âm
thanh leng keng của kim loại bị va đập vang dội. Giữa màn đêm yên tĩnh
quả thật như là đang gióng trống khua chiêng, nghe mà rợn cả người.

Mất một lúc âm thanh mới lắng xuống, Nhan Phúc Thụy đứng như trời

trồng ngay tại chỗ, hai chân bủn rủn, chỉ đành không ngừng tự khích lệ:
Không sao, không sao, chắc là không ai nghe thấy đâu. Chắc chắn bảo vệ
đều ngủ hết rồi, không ra ngoài xem xét đâu.

Thực tế, bảo vệ ở đây tận tâm hơn ông tưởng tượng nhiều. Đáp lại ông

là ánh đèn pin loang loáng soi đến, kèm theo tiếng hô lớn giận dữ: “Ai
thế?”

***
Hơn nửa đêm Tần Phóng phải lái xe đến đó, tốn rất nhiều lời lẽ, lại phải

đút thêm tiền mới dẫn Nhan Phúc Thụy và Tư Đằng ra. Trên đường trở về
khách sạn, Nhan Phúc Thụy vẫn ấm ức lẩm bẩm: “Tôi cũng muốn nói
chúng tôi là du khách, chỉ vì muốn ngắm tháp Lôi Phong về đêm nên cố ý ở
lại muộn. Nhưng trông tôi đâu có giống như thế, cậu không biết đâu, bọn
họ chẳng có tí văn hóa và tôn trọng người khác nào cả, nói tôi y như quân
ăn cắp, vì tay còn cầm theo xẻng nữa mà. Tôi nói tôi và tiểu thư Tư Đằng
quen biết nhau, bọn họ cũng nhất quyết không tin…”

Tần Phóng liếc nhìn Nhan Phúc Thụy qua kính chiếu hậu: “Được rồi,

bớt ồn ào đi, giữ Tư Đằng ngồi cho vững.”

Nhan Phúc Thụy đành im lặng, đến tận khi xe dừng lại trước cửa khách

sạn ông mới ồ lên: “Không phải cậu đã nói đường không đủ rộng nên
không thể chạy xe lên sao?”

Tần Phóng mở cửa sau, ôm Tư Đằng ra, thản nhiên nói: “Buổi tối có thể

chạy lên được.”

Nhan Phúc Thụy sửng sốt hồi lâu, mới buông lòng cảm khái sâu sắc:

Luật giao thông thật sự là quá phức tạp đi mà.

***

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.