BÁN YÊU TƯ ĐẰNG - Trang 92

nữa. Thỉnh thoảng Tần Phóng hỏi cô điều gì cô cũng trả lời. Tần Phóng rất
biết thỏa mãn, giữ vững quan hệ như vậy là tốt rồi. Anh bôn ba với cô cuối
cùng cũng chỉ vì mục đích tách xa khỏi cô, không cần phải tiến thêm một
bước nữa.

Bóng dáng Vương Càn Khôn và Nhan Phúc Thụy biến mất trên con

đường núi nhỏ quanh co trên cao.

Tần Phóng chỉ về con đường kia: “Tôi hỏi không ít người, có vài người

lớn tuổi vẫn còn ấn tượng với đạo sĩ Khưu Sơn kia nói là ông ta có một đồ
đệ ở trên núi này. Ngoại trừ người đó ra thì trên núi không có ai khác. Hai
người mới vừa rồi xem ra có một người là đồ đệ đó.”

Tư Đằng lại rất xúc động: “Lý Chính Nguyên và Khưu Sơn đều là nhân

vật oai phong một cõi trong giới đạo môn. Nhưng con cháu đời sau lại thật
sự chẳng bằng đời trước.”

Tim Tần Phóng đập rộn rã, thử dò hỏi cô: “Cô sẽ không làm khó bọn họ

sao?”

Tư Đằng nhìn con đường lên núi, nhớ đến câu chuyện hai đạo sĩ kia vừa

nói.

– “Tôi tin tưởng nếu lão đạo trưởng Lý Chính Nguyên còn sống…”
– “Là thái sư phụ tôi…”
Nếu lão đạo trưởng còn sống, thái sư phụ.
Lúc đầu sống lại, bảy mươi bảy năm đối với cô chỉ là vài con số. Mấy

ngày trước xuất phát thấy cuộc sống con người hiện đại muôn màu muôn
vẻ, cô cũng chỉ cảm thấy quả thật là thời gian trôi qua, cảnh tượng đổi dời
có khác. Nhưng đến giờ khắc này cô mới đột nhiên cảm thấy buồn tẻ thê
lương.

Bọn họ cũng không còn sống nữa rồi.
Quả nhiên báo thù là phải làm sớm, sống đến lúc kẻ thù đều chết sạch

chỉ có thể đào mồ quất xác hoặc là quất con cháu họ ba trăm roi thôi. Thủ
đoạn này cũng quá mức đê tiện.

Cô thu hồi ánh mắt rồi nói: “Đi lên xem thử coi sao.”
Hiển nhiên Vương Càn Khôn và Nhan Phúc Thụy đã xuống hầm. Tiếng

nói chuyện của hai người thỉnh thoảng bay ra ngoài, một người kích động,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.