BĂNG - Trang 415

lành bên ngoài. Hẳn anh sẽ bị mùi formalin, thuốc khử trùng và xác chết
trộn lẫn với nhau ám lại rất lâu. Điện thoại reo lên khi anh vừa mở khóa xe.
Là Xavier.

“Tôi đã có danh sách,” anh ta tuyên bố. “Của những người đã tiếp xúc

với Hirtmann. Anh có cần không?”

Servaz nhìn lên dãy núi.
“Tôi sẽ ghé qua và tiện lấy luôn,” anh trả lời. “Hẹn gặp lại anh.”

Trên đường đến Viện, bầu trời tối sầm nhưng mưa đã ngừng. Ở mỗi khúc

quanh, những chiếc lá vàng và đỏ, vết tích cuối cùng của mùa thu, trồi lên
khỏi tuyết lề đường và bị thổi bay khi chiếc xe lao vụt qua. Gió rét buốt
rung lắc những cành cây trơ trụi đang vươn ra cào xước chiếc xe hệt như
những ngón tay trơ xương kinh dị. Ngồi sau vô lăng, Servaz lại nghĩ tới
Margot. Espérandieu đã theo dõi con bé theo lời anh bảo chưa? Anh nghĩ
tới Charlène, tới thằng bé Clément, và Alice Ferrand… Mọi thứ xoay tít và
quay mòng mòng trong đầu anh khi xe vòng qua những khúc quanh.

Điện thoại lại rung. Anh nhấc máy. Là Propp.
“Tôi quên mất không nói với anh một điều, màu trắng rất quan trọng,

Martin. Những đỉnh núi phủ tuyết trắng cho con ngựa, sắc trắng của cơ thể
trần truồng cho Grimm, và một lần nữa, tuyết trắng cho Perrault. Màu trắng
dành cho kẻ giết người. Hắn coi đó là biểu tượng của sự thuần khiết và
thanh tẩy. Hãy tìm màu trắng. Tôi nghĩ anh sẽ tìm thấy màu trắng xung
quanh tên giết người.”

“Trắng như Viện?” Servaz nói.
“Tôi không biết. Tôi tưởng chúng ta đã loại bỏ hướng đó, không phải

sao? Tôi xin lỗi, chỉ có thế thôi. Hãy tìm màu trắng.”

Servaz cảm ơn anh ta và cúp máy. Cổ họng anh thắt lại. Có điều gì đáng

sợ đang lởn vởn trong không khí, anh đã lờ mờ cảm thấy.

Tất cả vẫn chưa kết thúc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.