BÃO LẠC MÙA - Trang 60

dễ thương, biết làm cho em cười, một người tình hấp dẫn về mặt hình thức!

- Hình như em đang tả Charles, anh trai anh phải không? - Julien cười

to trêu - Charles là kiến trúc sư, lãng mạn và nghệ sĩ...

- Không phải Charles - Lê chậm rãi lắc đầu - Em muốn nói người đó

là... anh!

Julien có vẻ bất ngờ, hai người đang ngồi rất sát và môi họ đang gần

kề bên nhau. Lê để mình bị Julien hút lấy làn môi hé mở chờ đợi. Cô hôn
anh bằng tất cả đam mê của một phụ nữ trẻ trước người đàn ông quyến rũ.
Nhưng Julien đang hôn Lê một cách dịu dàng như khi cô hãy còn mười tám
tuổi và anh là một “văn sĩ” mộng mơ. Julien như muốn tìm về quá khứ khi
họ còn quá hồn nhiên trong căn nhà rộng lớn ở Sài Gòn. Cái thời anh chẳng
có chút hấp dẫn về mặt hình thức cũng không có gì bảo đảm cho cuộc sống
tương lai. Thời Lê tuy đanh đá, nhưng trong sáng và ngây thơ vô cùng.

***

Cả nhà Julien đưa Lê ra ga đi Paris để hôm sau cô về lại Việt Nam.

Cha anh cầm tay lái, mẹ anh ngồi kế bên, con mèo Titi trên đùi. Charles và
Lê dính chặt vào nhau khi xe qua những khúc quanh chóng mặt từ ngôi
làng Saint Joseph trườn dần xuống núi. Tối hôm qua Julien về Lyon với lý
do bạn gái đang bệnh, hứa sáng nay sẽ đến thẳng nhà ga Saint Étienne tiễn
Lê. Cô nghĩ đó chỉ là lời hứa lịch sự, anh đang muốn tránh mặt sau nụ hôn
đột ngột trên đồi. Quả như Lê dự đoán, đến giờ tàu chạy Julien vẫn không
xuất hiện mặc cho cha mẹ anh đang cố gắng gọi điện thoại di động một
cách vô vọng. Charles giúp Lê đem chiếc vali nhỏ lên tàu. Anh thì thầm:
“Khi nào anh sang Việt Nam thăm em, nhớ cho anh ở trong phòng cũ ngày
trước của Julien nhé?”. Lê lắc đầu, cô ghé vào tai anh đáp: “Không, em sẽ
cho anh vào phòng... của em”, rồi đẩy anh xuống trong tiếng cười nghịch
ngợm. Tàu đã chuyển bánh, Lê nhìn qua cửa sổ thấy Charles mỉm cười gửi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.