BÃO LẠC MÙA - Trang 69

lắng nghe nhiều hơn nói. Hai cậu con trai ăn nhanh, ăn khỏe rồi rời bàn ăn,
chạy loanh quanh đùa nghịch. Tứ châm rượu liên tục. Tửu lượng cả ba
người đàn ông ngang ngửa nhau. “Váy ngắn” và người đàn bà kia chỉ nâng
ly lên nhấp môi rồi đặt xuống. Riêng My lại uống thật lòng. Tứ rót vào ly
bao nhiêu cô uống hết bấy nhiêu. Nhìn đôi má đỏ lựng của vợ, anh nói:

- Em làm anh bất ngờ!

Câu nói đó của Tứ làm My bồn chồn bất an.

Khi đã trở về phòng, cô vẫn không thể ép mình ngủ được nửa tiếng

như mọi buổi trưa khác, dù đôi mắt vẫn nhắm. Nghe Tứ cựa người, My hé
mắt. Cô thấy chồng vẫn ngủ, hơi thở đều, cơ bụng phập phồng. Phòng bên
mở nhạc có lời. Giai điệu dồn dập của một khúc hát khiến cô ran cả ngực.

My chợt thấy giữa chồng và mình là một khoảng cách không sao với

tới được. Cảm giác đó khiến cô hoảng. My dịch người lại gần Tứ. Cô muốn
chạm vào chồng, muốn anh tỉnh ngủ, muốn nói với anh về người đàn ông
mà cô vừa gặp lại. Nhưng rồi khi cái cự ly còn chừng một sợi tóc, My co
người lại, tiếp tục giả vờ ngủ.

Tứ trở mình, xoay mặt về phía vợ. Hơi thở oi oi nồng nồng quen thuộc

của chồng lại khiến My muốn khóc. Cô lại muốn lay Tứ dậy, muốn nói hết
với chồng: “Trước anh, em đã từng yêu…”. Nhưng rồi, My lại sợ chạm
phải thái độ dửng dưng của chồng. Đã đôi lần cô dò hỏi: “Anh không muốn
biết gì về ngày hôm qua của em sao?”. Tứ chỉ cười: “Anh thích câu này:
Không nên hỏi nếu không muốn nghe nói dối”. Đó là điểm khác biệt giữa
chồng cô và “Quần short trắng”.

Với “Quần short trắng”, cô không có được cái không gian cho riêng

mình. Anh ta luôn nhảy bổ vào, án ngự, kiểm soát, bóp chặt cô trong gọng
kìm của vô số câu hỏi: Em nghĩ gì, em làm gì, em đi đâu, em gặp ai…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.