BẢO MẪU RẤT BẬN - Trang 569

chúng nó ăn, Tiểu Bảo ăn được hai miếng rồi đâm nát vỏ bột, lật qua lật lại
trong bát, Hách Đằng rất bực bội.

Hai đứa nhỏ chơi chung, cái hay không học, cái xấu thì học rất nhanh,

Ely nhanh chóng bắt chước. Hách Đằng hết cách, nếu đổ, lần sau chắc chắn
chúng nó sẽ làm vậy nữa, chỉ ăn thịt không ăn rau thì sao được chứ!

Hách Đằng nhìn Đại Bảo đang tao nhã ăn cơm, thở dài liên tục, Đại

Bảo ăn xong phần mình, đi đến trước mặt hai đứa con, hai đứa nhỏ dụi dụi
dụi lên người ba nó, nhõng nha nhõng nhẽo. Đại Bảo đánh cho.

Về sau không biết nó nói thế nào với các trẻ, nói chung là ăn hết. Mấy

bữa cơm sau đó, Đại Bảo quan sát chúng nó ăn, đứa nào không ăn hết thì
đẩy vào góc tường phạt đứng.

Phương pháp giáo dục ấy vô cùng hiệu quả, Hách Đằng không phải lo

chúng nó kén ăn nữa.

“Đại Bảo ba thương con chết luôn!” Hách Đằng ôm Đại Bảo hận

không thể lăn lộn khắp nhà.

Thái Tử không chịu cô đơn, chạy đến đòi Hách Đằng ôm ôm, Hách

Đằng đương nhiên sẽ không keo kiệt ôm ấp, “Nào Elizabeth, qua đây ôm
ôm.”

Khi Tô Dật Tu về nhà thì thấy ba con chó một con người đang lăn lộn.

Tuy trước đó để dỗ dành anh, Hách Đằng đã giao nộp hết tài sản trong

tay, nhưng, cũng giống như mình có một viên kẹo rất yêu thích, vốn nên
ngậm mãi trong miệng, nhưng bây giờ có ba người cũng rất thích, anh
không thể không đưa viên kẹo cho bọn họ ngậm một tí, tuy cuối cùng kẹo
vẫn sẽ về lại miệng mình, nhưng cảm giác vẫn khó chịu lắm.

Anh xoa ngực, cảm thấy mình càng lúc càng nhỏ mọn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.