BẠO QUÂN - Trang 448

nắm giữ trong tay, lại là bảo vật tưởng chừng vĩnh viễn thất lạc của gia tộc
Lea ta.”

“Ư…” Thanh âm từ yết hầu run rẩy của Đỗ Vân Hiên vô ý dật ra, chỉ

một tiếng rất nhẹ rất ngắn, sau đó lập tức cắn môi dưới càng thêm chặt.

Anh không muốn mình yếu thế trước mặt người đàn ông tà ác trước mắt

này.

“Thân thể của em thực mẫn cảm, Cổ Sách hẳn là đã tốn không ít thời

gian trên người em? Chỉ cần nghĩ đến Thiên Sứ thuần khiết của gia tộc Lea
có lẽ đã mất đi lần đầu tiên trong tay một nam nhân Trung Quốc thô kệch,
trái tim ta đau như dao cắt. Nhưng ta cũng không trách em, Alexa, em vô
tội. Là anh họ cũng như là ái nhân của em, tương lai ta sẽ chậm rãi chỉ dạy
cho em biết cái gì gọi là tình ái ưu nhã cao quý.”

Đỗ Vân Hiên đối với động tác của nam nhân kịch liệt lắc đầu, môi dưới

dùng lực cắn đến nỗi bật máu.

Khố hạ trong bàn tay nam nhân dần dần phồng lên cứng rắn, trở thành

món đồ nhỏ nam nhân yêu thích, khi nơi đó rốt cuộc chịu không được kích
thích bắn ra bạch dịch, tự tôn mãnh liệt của Đỗ Vân Hiên tựa như bị một
ngọn roi mang theo móc câu hung hăng quật lên.

Làm chuyện tà ác như vậy nhưng Randy vẫn ung dung tự nhiên, chậm

rãi rút ra bàn tay từ giữa khoá quần bị kéo xuống, sau đó, đưa đến trước
mắt Đỗ Vân Hiên, tựa như đang triển lãm một đoá hồng nhiễm sương ngắt
từ hoa viên, bày ra tinh hoa bạch sắc trên bàn tay được chăm chút không
tồi.

“Màu sắc có hơi nhạt. Nhưng mà không trách em, là lỗi của ta. Tiếp xúc

ôn nhu như vậy, sáng hôm nay chúng ta đã phát sinh vài lần.”

Đỗ Vân Hiên khiếp sợ trừng to mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.