Tuy đã mất đi lần đầu tiên, thậm chí còn không biết người đàn ông kia
là ai, nhưng nàng cũng chẳng để tâm cho lắm.
Quan trọng trước mắt là kiếm thật nhiều tiền rồi rời đi nơi xấu xa này.
Có người đẩy cửa tiến vào, Diệp Vũ mở mắt ra, thấy mẫu thân đi vào,
thì ngồi thẳng người lại.
"Mẫu thân, có chuyện gì vậy?"
"Ta nghe Tiêu Tương nói về chuyện của con" Thiến Hề ngồi xuống
mép giường, mặt thoa chút phấn có chút tái nhợt, "Kiếm nhiều tiền dĩ nhiên
là chuyện rất tốt, nhưng mà nếu lúc đó mà thành bại, vậy không phải là..."
"Mẹ à, yên tâm đi, chuyện làm không được, con cũng không nói khoa
trươgn lên đâu" Diệp Vũ trấn an, "Lầu Tiêu Tương chỉ là nơi ở tạm thôi,
chúng ta sẽ không ở đây lâu đâu"
Nhìn con gái mỉm cười tự tin, ánh mắt kiên định, Thiến Hề cảm thấy
con gái mình đã thay đổi.
Con gái của chính mình có tính tình thế nào, bà không phải rõ nhất
hay sao? Nhát gan, yếu đuối, nhẫn nhục, chịu đựng, rất ít biện giải, cho dù
là cãi lại một câu thì cũng nói không hết, chỉ biết rưng rưng hai mắt, ấm ức,
mảnh mai, đáng thương....Chính vì yếu đuối như thế, mới bị bắt nạt những
mười mấy năm nay.
Đã rời đi phủ tướng quân nhiều ngày rồi, tính tình con gái lại thay đổi
lớn, trở nên kiên cường, mạnh mẽ, nhanh mồm, nhanh miệng, thần thái bay
lên, làm việc rất có chừng mực. Bà suy nghĩ kỹ lại, tại sao tính con gái lại
thay đổi lớn như thế chứ?
Diệp Vũ cười nói, "Mẫu thân, con có việc phải làm, nói sau nhé"