BÃO TÁP CUNG ĐÌNH - Trang 138

thành về tư chất. Đang dần dần để tự mình lèo lái lấy công việc triều chính.
Nhà vua cần có một người vợ đẹp đễ nâng khăn sửa túi, để hầu hạ, vuốt ve,
để có con nối dõi tông đường. Tất cả những đòi hỏi bình thường đó, con ta
hầu như bất lực. Ta đang lo chữa chạy thuốc men cho con gái. Khốn nỗi
việc này không thể kéo dài lâu hơn nữa. Bởi nhà vua đã lớn, đã ý thức được
các việc cần làm và phải làm. Nếu mai đây nhà vua say đắm một mỹ nhân
nào, mà phế truất con ta. Ôi cái việc thay bậc đổi ngôi đó, ta không thể nào
chịu đựng được. Không thể nào chấp nhận được. Nhưng phải tính toan lo
liệu ngay từ bây giờ, không thì muộn mất.
Nghĩ vậy, phu nhân bèn đem những nỗi băn khoăn hãi sợ trong nước cờ
đang toan tính, bày tỏ hết với thái sư.
Trần Thủ Độ chăm chú lắng nghe. Ông thấy phu nhân có vẻ hoảng hốt thật
sự. Chần chừ một lúc. Ông ậm è lên tiếng:
- Đúng như bà nói. Cảnh nó có con đường của nó. Thân trai tráng mạnh
khoẻ, nó không thiếu gì phi tần. Nhưng còn ngôi chính thất? Còn người kế
vị? Ờ, cũng may mà bà sớm nghĩ ra. Để tôi còn suy ngẫm thêm.
- Giời ơi, đến lúc này mà ông còn suy ngẫm. Ông suy ngẫm xong thì con
gái tôi ra đứng đường. Hoặc giả nó không giữ được mồm miệng lại bị đẩy
vào lãnh cung.
Trần Thủ Độ đứng phắt dậy, đi đi lại lại trong gian phòng lung linh ánh
nến. Ông cứ đi như thế, một lúc lâu sau dừng lại trước bức “Sơn thủy họa”
của Vương Duy1. Thái sư như quên hẳn câu chuyện đang nói dở dang với
phu nhân. Ông bị hấp dẫn bất ngờ vào khuôn tranh. Thường ngày bức tranh
vẫn treo ở đấy, nhưng ông không để ý mấy. Nó cũng chỉ là những ngọn núi
lô xô, xa gần cùng với một dòng sông đang cuồn cuộn chảy. Nhưng hôm
nay bất chợt, ông bắt gặp một cái gì như là sự vĩnh cửu. Những dãy núi đá
sừng sững chôn sâu vào lòng đất, vẻ như thách thức với cả không gian và
thời gian. Ngay cả dòng sông như bắt nguồn từ trên trời cao, và kéo thành
một vệt dài vô tận cùng với chân trời xa thoáng đãng. Lác đác một vài cây
tùng trổ ngang sườn núi, với bộ rễ gân guốc như khoan sâu vào lòng đá.
Toàn cảnh bức tranh thể hiện một suy tư thâm trầm của tác giả, muốn biểu
cảm cái đẹp, cái hùng, cũng vĩnh hằng như vũ trụ. Bỗng nhen lên trong đầu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.