BAO THANH THIÊN - THẤT HIỆP NGŨ NGHĨA - Trang 194

Án của Nhan Xuân Mẫn xử xong, Bao Công nhớ tới việc bỏ thư để kiếm,
bèn cho mời Triển Hùng Phi tới cậy hết sức ngăn phòng, Triển Chiêu dạ lui
ra đem chuyện ấy bàn với Công Tôn Sách rằng: "Tôi sở dĩ trở lại kinh sớm
là bởi có Cẩm mao thử Bạch Ngọc Đường đi tìm. Mà việc để kiếm bỏ thư
thì cũng của Ngọc Đường lập mưu cứu Xuân Mẫn. Nay án Xuân Mẫn xử
xong rồi, chắc y không còn quấy rối ta nữa, cần chi mà tướng gia dạy phải
hết lòng phòng bị“. Công Tôn Sách nghe nói cả cười rằng: "Nếu quả có
người ở đảo Hãm Không tới tìm đại ca, thời đại ca phải hết lòng phòng
ngừa mới được. Bạch Ngọc Đường tìm đại ca chẳng phải giao hảo, mà là
quyết tranh đấu đó". Triển Chiêu nói: "Tôi với năm vị hào kiệt ở đảo Hãm
Không có thù hiềm gì đâu?" Công Tôn Sách nói: "Đại ca nghĩ lại coi năm
vị ấy đều lấy chữ Thử là chuột làm hiệu, còn đại ca lại xưng Ngự miêu là
mèo, lẽ nào mèo không bắt chuột. Ngọc Đường đi tìm đại ca là lẽ đó”,
Triển Chiêu nói: "Nếu Cẩm mao thử vì lẽ đó mà tới đây, tôi xin chịu lỗi mà
bỏ hiệu ấy đi". Triệu Hổ đương cầm chén rượu nghe nói vậy liền đứng lên
nói rằng: "Ngự miêu là hiệu của Thánh thượng ban cho đại ca, tội gì mà bỏ,
nếu có Ngọc Đường, Ngọc Mật tới đây sinh chuyện lôi thôi, tôi hâm cho y
một chén rượu thì y biết”. Nói dứt lời cái ly cầm trên tay đánh keng một
tiếng, xem lại thì đã bị một viên đá đánh tan ra từng mảnh. Ai nấy thất
kinh. Triển Chiêu lật đật thổi đèn, rồi cởi áo ra xách bảo kiếm, bước đến giả
bộ xô ra, thời nghe một tiếng cộp khác. Đó là một viên đá chọi vào cửa.
Triển Chiêu chờ viên đá rớt xuống tới mặt đất, bèn khoát cửa nhảy ra lẹ
như tên. Thấy ở ngoài có một người tương tự như người đã gặp ở Miêu Gia
tập, huơ kiếm nhảy tới chém. Triển Chiêu bèn ráng sức đỡ mạnh một cái
thật mạnh nghe rổn một tiếng, kiếm của người ấy gãy làm hai đoạn, vừa
muốn lướt chém lại thời thấy đánh vụt một cái, người ấy đã nhảy tót lên
nóc lầu rồi. Triển Chiêu không dám nhảy theo, e có miếng chi lạ hay là
dùng kế ám khí, nên bước quanh lại bên tường, chợt thấy trước mặt xẹt tới
một vật, vừa né đầu tránh, cái khăn bịt trên đầu rớt xuống đất, nghe tiếng
cộp, biết là viên đá. Triển Chiêu quay đầu nhìn lại thời người ấy đã đi mất
rồi. Bây giờ trong công sở, bốn dũng sĩ dốc người xách đèn lồng và khí giới
ra tiếp và tìm kiếm các nơi song không thấy tăm dạng gì cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.