Vội vàng gật đầu nhìn cha mẹ nói: “Đúng đúng, trưa nay ba
mẹ đều chưa ăn cái gì, chúng ta đi ăn cơm trước đi.”
Mẹ Lâm gật đầu, chưa nói còn đỡ, trò chuyện cả ngày cũng
không có cảm giác, lúc này vừa nhắc tới, thật sự là có chút đói bụng,
nhìn Chu Hàn cười nói: “Đừng đi ra ngoài ăn, quá phiền phức,
chúng ta cứ ở nhà ăn gì đó là tốt rồi.” Nói xong lại quay đầu nhìn
Lâm Lệ, hỏi: “Nhà các con có những thứ gì, mẹ làm cho mọi người.”
Lâm Lệ cười khan sờ sờ lỗ mũi, nói: “Vốn là buổi sáng định đi
mua, lúc vừa ra cửa thì nhận được điện thoại của mẹ, cho nên chưa
mua được.”
Chu Hàn cười khẽ, đưa tay sờ sờ đầu Lâm Lệ, động tác sủng
nịnh đến chính anh cũng không để ý đến, nhìn ba Lâm mẹ Lâm nói:
“Bác trai bác gái, gần quanh đây mở một hàng ăn Trung Quốc không
tệ, chúng ta cùng đến đó ăn thử được không?”
Mẹ Lâm cười nhìn hai người bọn họ một cái, quay đầu cười hỏi
ba Lâm, nói: “Ông Lâm, ông nói đi.”
Ba Lâm cũng kéo kéo khóe miệng, gật đầu, chỉ nói: “Được.”
Quyết định rồi cùng đứng dậy chuẩn bị xuống lầu, bởi vì
muốn đi lấy xe, Chu Hàn và Lâm Lệ đi trước, mà ba Lâm và mẹ Lâm
thì theo ở phía sau.
Chu Hàn người cao, bước chân khá lớn, Lâm Lệ 1m67 tuy là
không lùn, nhưng vẫn thấp hơn Chu Hàn nửa cái đầu, lúc này phải
chạy chậm lên mới đuổi kịp bước chân anh, đi song song cùng anh,
Lâm Lệ nhỏ giọng hỏi: “Có phải vừa rồi anh chiếm tiện nghi của tôi
hay không?”
Nghe vậy, Chu Hàn nhíu mày, nghiêng người nhìn cô, khóe
miệng nửa nhếch lên tới hỏi nói: “Vậy sao? Lúc nào?”
“Buổi sáng, còn có lúc nãy nữa.” Lâm Lệ hỏi: “Sáng nay cầm
tay của tôi còn ôm eo tôi, vừa rồi còn xoa nhẹ đầu tôi, anh làm
những thứ này có phải quá tự nhiên rồi hay không, Chu tiên sinh?”
Chu Hàn cười, xem thường nói: “Tôi cho là tôi đang diễn trò,
không nghĩ tới cô tưởng thật.”