Lần này Lâm lệ dừng lại động tác, quay đầu nhìn anh, ngoài
cười nhưng trong không cười hỏi: “Anh bằng lòng ngủ?”
Chu Hàn lắc đầu, “Không thể nào.” Anh không có lý do gì mà
giường lớn thoải mái không ngủ lại chạy xuống ngủ ở sàn nhà cứng
rắn.
“Hừ, không có phong độ.” Lâm Lệ nhỏ mọn nói thầm, quay
đầu, cầm gối, trực tiếp để vào giữa.
“Thật ra thì cô không cần khách khí như thế, tôi cũng không để
ý cô ngủ ở trên giường của tôi.” Chu Hàn ở phía sau mang theo nụ
cười lạnh nói.
Lâm Lệ đảo cặp mắt trắng dã, “Tôi để ý!” Nói xong trực tiếp
kéo chăn đem quấn mình thật chặt, lùi vào bên tường, thấy anh chưa
đi, có chút phòng bị, rất sợ anh ta làm ra chuyện gì đó.
Chu Hàn cười cười, chỉ nói: “Thế thì thật đáng tiếc.” Xoay
người sang chỗ khác, cầm khăn xoa xoa đầu mình, lúc này mới ném
sang một bên, sau đó trực tiếp xoay người nằm trên giường, tiện tay
cầm tạp chí trên tủ đầu giường để xem.
Lâm Lệ nằm trên mặt đất, đưa lưng về phía anh, nhìn chằm
chằm rèm cửa sổ, lỗ tai dựng thẳng nghe động tĩnh phía sau, mí mắt
rõ ràng nặng trĩu, nhưng không dám ngủ. Sợ khi mình ngủ say như
chết, nếu người trong phòng làm chuyện gì đó với mình thì chính
mình cũng không biết.
Không biết qua bao lâu, chỉ nghe thấy người kia dường như
xem xong rồi, gấp lại tạp chí để sang một bên, sau đó đèn điện bụp
một tiếng, cả cái gian phòng đột nhiên tối om, trong bóng tối truyền
đến tiếng sột xoạt, Lâm Lệ biết đó là lúc Chu Hàn đã nằm xuống, lại
đợi thêm một lát, xác nhận hô hấp của anh ta đều đều, suy đoán anh
ta thật sự đã ngủ, lúc này cả người Lâm Lệ mới thả lỏng ra, thở phào
nhẹ nhỏm, chậm rãi nhắm mắt ngủ.
Khi Lâm Lệ tỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau, hôm nay
dường như khí trời rất tốt, phía ngoài ánh nắng tươi sáng, cho dù là
cách rèm cửa sổ, ánh sáng rực rỡ kia vẫn rọi sáng cả gian phòng.