Bởi vì hoàn toàn không có phòng bị, va chạm làm cho Lâm Lệ
mất thăng bằng ngã ra đằng sau, may mắn Chu Hàn tiến đến vừa
kịp lúc, nhanh chóng đỡ lấy Lâm Lệ đang chuẩn bị ngã ra, ôm vào
lòng, cúi đầu nhìn cô nhíu nhíu mày có chút trách cứ: “Lớn như vậy
rồi mà đi còn không có nhìn đường sao?”
Lâm Lệ nhìn vào mắt anh, há mồm muốn phản bác, cuối cùng
lại giận hờn quay đầu đi không thèm để ý đến anh.
Chu Hàn nhìn cô, ngẩng đầu lên nhìn người Lâm Lệ vừa đụng
vào, vẻ mặt áy náy: “Thật xin lỗi, vợ tôi đi nhanh quá”. Đôi tình
nhân thấy vậy, lắc lắc đầu: “Không sao, không có gì đâu”
Trước khi đi, nam sinh kia còn cố ý nhìn Lâm Lệ, cười cười ái
muội cùng Chu Hàn nói: “phụ nữ là phải dỗ.”
Chu Hàn tươi cười, gật gật đầu: “Tôi biết”
Cậu nam sinh lại cười với Chu Hàn: “Chúc may mắn!”
Chờ đôi tình nhân kia đi khỏi, Chu Hàn cúi nhìn người đang
trong lòng mình miệng vẫn còn lẩm bẩm, cười nói: “Vẫn còn giận
sao?”
Lâm Lệ vẫn tiếp tục bĩu môi, không quay đầu, cũng không nói
năng gì.
Chu Hàn sờ sờ cái mũi, nói: “Anh xin lỗi, là anh không tốt,
không thấy rõ tình huống”
“Vốn là lỗi của anh mà”, Lâm Lệ hừ hừ nói
“Lúc đó, anh nào biết ở phía sau cái cây kia thế mà lại còn có
một đôi tình nhân cũng đang hôn nồng nhiệt giống chúng ta chứ.”
Chu Hàn nhỏ giọng nói thầm
Nghe vậy Lâm Lệ quay đầu, thở phì phì nhìn anh một hồi lâu
rồi đẩy anh ra, không thèm quay đầu lại đi thẳng một mạch rời khỏi.
Nhìn bóng dáng của cô, Chu Hàn bật cười, lắc lắc đầu, nhanh
chân đuổi kịp bước chân cô.