BẤT ÁI THÀNH HÔN - Trang 337

Chu Hàn vẫn không nói gì, chỉ bình tĩnh nắm tay cô, siết chặt ,

đôi mắt sâu thăm thẳm kia nhìn chằm chằm cô.

Lâm Lệ không biết anh muốn làm gì, thấy anh cứ nắm tay cô

rồi lại không nói lời nào, Lâm Lệ cảm thấy có chút không nói nên lời,
không được tự nhiên.

Qua hồi lâu, Lâm Lệ rốt cuộc không nhịn được, mở miệng nói:

“Cái kia, cái kia em, em biết, có một số chuyện muốn buông thì
——” cần phải có thời gian .

Lâm Lệ còn chưa nói hết nửa câu sau, đã bị Chu Hàn hơi dùng

sức lôi về phía trước, sau đó Chu Hàn vươn tay ôm trọn vòng eo cô,
vùi đầu vào người cô, ôm cô thật chặt, lực đạo không nhỏ, có chút
đau.

Lâm Lệ bị anh ôm như vậy, cả người một lúc lâu mới kịp phản

ứng, cúi đầu nhìn Chu Hàn ôm thật chặt thắt lưng của mình, giơ tay
lên muốn đẩy ra, nhớ tới ánh mắt mới vừa rồi của anh lại có chút
không đành lòng.

Bàn tay giơ giữa không trung có chút không biết nên đặt như

thế nào, cuối cùng chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của anh hỏi:
“Chu, Chu Hàn, anh không sao chứ?”

Chui đầu vào bên hông của cô, Chu Hàn nói: “Cứ như vậy để

cho anh ôm một lát.” Giọng nói căng thẳng, mang theo cứng ngắc
mất tự nhiên.

Thấy anh nói như vậy, Lâm Lệ cũng không nói thêm gì nữa,

chỉ không tiếng động khẽ thở dài một tiếng, tùy ý để anh ôm mình
như vậy.

Cũng không biết Chu Hàn cứ như vậy ôm bao lâu, cho đến lúc

Lâm Lệ cảm giác chân của mình đứng bắt đầu có chút chết lặng, gót
chân do đi giày cao gót mà bắt đầu hơi có chút đau đớn, Chu Hàn
rốt cục buông cô ra, trực tiếp đứng dậy, cũng không nhìn cô, chỉ nhẹ
nói một câu: “Đi thôi.” Sau đó nhấc chân đi về phía cửa của bệnh
viện.

Nơi cuối chân trời, mặt trời đã chậm rãi lặn về phía tây, chỉ còn

một chút đám mây ngược ở phía chân trời, tầng mây nhiễm đỏ kia,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.