BẤT DẠ THÀNH - Trang 155

qua cửa sổ, cậu nằm nhìn gương mặt ngủ say của Dương Tiếu Văn, lần
trước lơ mơ nửa mê nửa tỉnh làm thế này là hồi nào ha? Hình như tết
Nguyên Tiêu năm ấy, trăng rất tròn, cậu ngủ trong phòng Dương Tiếu Văn,
có bức tường trắng nhợt và tranh của cậu, tranh của cậu chắc giờ bị quăng
đi rồi, A Tả về đời nào cho treo nó nữa, bức tranh đó hồi năm tư vẽ mất hai
tháng, mà cậu thực thích…

Có lẽ cảm nhận được ánh nhìn của Lý Dĩ Thành, Dương Tiếu Văn cũng

lơ mơ mở mắt, thấy mặt Lý Dĩ Thành, liền mơ màng gọi “Tiểu Thành…”
rồi vắt tay qua hông cậu, chực ngủ tiếp.

“Tranh đâu rồi?”

“Hơ?” Nhất thời Dương Tiếu Văn chưa hiểu gì.

“Tranh, bức tranh ấy đâu rồi?” mắt Lý Dĩ Thành đã nhắm díu phân nửa,

giọng ngái ngủ nghe phơ phất trong đêm.

“Vẫn treo trong phòng anh.” Dương Tiếu Văn đã hoàn toàn tỉnh ngủ.

Vậy nên anh làm tình với người khác ngay dưới tranh của tôi, đó là

tranh của tôi a. Lý Dĩ Thành nhắm mắt lại, hầu như đã ngủ, nước rỉ qua
khóe mắt, lăn xuống thái dương, thấm vào tóc.

Dương Tiếu Văn quay hẳn người lại, ôm cậu “Xin lỗi.” vùi đầu vào mớ

tóc dài trên vai cậu, “Thật sự xin lỗi.” giọng nói vang lên ngập tràn hối hận.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.