BẮT MA ĐẶC CÔNG - Trang 112

Lời này tựa hồ là còn có hàm ý khác, chẳng lẻ thực có vấn đề? Lữ Minh

Dương trong bụng nghĩ ngợi, ngoài miệng cũng không chần chờ:” Có cái gì
đáng sợ chứ? Tam thúc đã trễ thế này vẫn chưa ngủ sao?”

“ Mấy đứa nhỏ trong thôn nghịch ngợm lắm, tôi sợ bọn chúng làm hư

mấy chiếc xe, nên ở chỗ này trông một lát.” Ngô tam thúc xoay người qua
ngồi xuống một cối xay lúa mì bằng đá, vừa lấy ra một cái tẩu thuốc mà
hiện tại không mấy ai còn dùng, lấy vài sợi thuốc trong bao thuốc lá ra nhét
vào tẩu đốt lên, vừa mới kéo được một hơi, liền kịch liệt ho khan.

Lữ Minh Dương tròng lòng hốt hoảng, cuống quít tới bên cạnh Ngô tam

thúc giúp ông ta vỗ nhẹ vào lưng. Nắm đấm của hắn chạm vào tấm lưng
khô gầy của Ngô tam thúc, Lữ Minh Dương nhíu mày – ông ta không phải
quỷ, đây đúng là một con người bằng da bằng thịt.

Một khi không phải là Ngô tam thúc, như vậy cũng có nghĩa là còn có

một con quỷ đang ẩn nấp gần chỗ này. Lữ Minh Dương cảnh giác quan sát
mọi nơi, nhưng dưới ánh trăng mờ ảo này, lại như thế nào có thể nhìn thấy
một cái quỷ hồn vô hình đây? Hắn lại liếc nhìn số liệu của chiếc đồng hồ
EMF trên cổ tay, nhưng lần này trị số trên mặt đồng hồ lại khôi phục bình
thường.

Đến tột cùng là chính mình lúc nãy nhìn lầm, hay là con quỷ kia lại đột

nhiên bỏ đi?

“ Cám ơn cậu trai trẻ nha, khục khục, được rồi được rồi, không cần vỗ

nữa.” Ngô tam thúc dần dần ổn định hô hấp, ho khan rồi hổn hển nói,” cậu
nhanh đi lấy quần áo đi, đừng để bị lạnh.”

Lữ Minh Dương đáp ứng một tiếng, quay đầu mở cửa xe, từ phía dưới

băng ghế sau lấy ra một cái áo gió lớn màu trắng đã cũ, trong lòng lại suy
nghĩ đến vấn đề mới vừa rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.