Hắn xoay người lại, chuẩn bị trở lên xe, nơi này đã không còn thứ gì
đáng giá lưu lại, hiện tại quan trọng nhất chính là trước khi tai nạn tiếp theo
xảy ra, phải tìm được nữ công sở rồi bảo vệ cẩn thận một bước cũng không
rời.
Mới vừa đi hai bước, Lữ Minh Dương đột nhiên nhíu mày, hắn nhẹ
nhàng khom lưng nhặt một chiếc xe điều khiển đồ chơi lớn cỡ bàn tay lên
xem. Trên chiếc xe đồ chơi này tản mát ra hàn ý lạnh lẽo hơn băng tuyết,
trên chiếc xe đồ chơi này tràn ngập hơi thở ác linh.
Lữ Minh Dương lặng lẽ rời khỏi đám đông, trở lại trên xe, cẩn thận xem
xét chiếc xe đồ chơi này.
Đây là một chiếc xe đồ chơi mô phỏng xe Jeep, thân xe màu xanh biếc
tựa hồ tản mác ra một cổ nhàn nhạt hắc khí; đây chỉ là một món đồ chơi
thông thường, rất nhiều đứa nhỏ trong thành phố đều có loại đồ chơi này,
vật liệu bằng nhựa nhưng lại tản ra hàn ý nồng đậm hơn cả băng lạnh; đây
là một chiếc xe tử vong, vừa mới cướp đi một mạng người...
“ Anh ta thế nào?” Chu Đình hỏi.
“ Chết.” Lữ Minh Dương nhàn nhạt nói, ánh mắt vẫn như trước chăm
chú nhìn chiếc xe đồ chơi trên tay.
“ Đây là cái gì?” Chu Đình thấy Lữ Minh Dương cứ chăm chú chơi
chiếc xe kia, đến đầu cũng không ngẩng lên, rốt cục nhịn không được hỏi.
“ Vũ khí của ác linh.” Lữ Minh Dương nhàn nhạt nói.
“ A,” Chu Đình nhịn không được thở ra một tiếng,” Có phải chính là thứ
này đã hại anh ta?” Vừa rồi cô thực sự không thấy người đàn ông kia là bởi
vì nguyên nhân gì mà ngã ngửa xuống.
Lữ Minh Dương khẽ gật đầu.