(mạc danh kỳ diệu: không hiểu ra sao cả; không sao nói rõ được; quái
lạ; ù ù cạc cạc, - giữ nguyên vì 4 chữ đó bao hàm tất cả ý trên)
“ Tiểu Triệu, phiền anh chạy đi mua một chuyến nha.” Lữ Minh Dương
mỉm cười nói.
“ Sếp Giang...” Tiểu Triệu nhất thời giống như bị dội một thau nước
lạnh, không tình nguyện nhìn về phía Giang Vĩ Bân, GiangVĩ Bân biểu tình
cũng là vẻ mặt không có ý kiến. Lại nhìn sang Lữ Minh Dương, nhưng vẫn
là bộ mặt mỉm cười vô hại kia. Trong lòng hắn thầm mắng tiểu tử này tuyệt
đối là muốn đá mình ra khỏi vụ án này – rốt cục có manh mối, cũng không
cho mình tham dự. Chẳng qua chính mình lại không có chút biện pháp, ai
bảo địa vị mình thấp, vừa không phải đội trưởng cũng không là chuyên gia,
càng huống chi Trịnh cục trưởng mấy lần dặn dò, nếu chiêu đãi không tốt
tên này, tuyệt đối làm cho mình phải trả giá.
Nhìn thấy tiểu Triệu bất đắc dĩ từng bước quay đầu ra khỏi phòng, Lữ
Minh Dương nghiêm mặt đối diện Giang Vĩ Bân nói:” sếp Giang, anh thấy
án mạng này có chỗ nào đặc biệt không?”
Giang Vĩ Bân cau mày nói:” Vụ án tương tự thế này cho tới bây giờ tôi
chưa có gặp qua, người nào lại có khả năng đem vụ án làm được sạch sẽ
như vậy, ngay cả một chút dấu vết cũng không có lưu lại. Nếu một lần thì
cũng không nói, thế nhưng liên tiếp ba lần! Còn có, nguyên nhân tử vong
của nạn nhân...”
“ A, không tệ, không có bất luận người nào có khả năng làm ra vụ án
như vậy.” Lữ Minh Dương quỷ dị cười một tiếng nói,” Nói cách khác, vụ
án này căn bản cũng không phải là do ‘người’ làm...”
---------------------------------------------------------------------------------------
----------