BẤT TỬ BẤT DIỆT - Trang 167

Ca thanh uyển chuyển ưu thương phiêu phiêu cất lên:
“Mỗi nhật điêu tạ đích mân côi
Hạo nguyệt ly khứ, bích lục, thanh tân, minh lượng,
Uyển tự bạch hoa lâm trúng phong cuồng đích nữ vương…
Ngã vi vi nhất tiếu, tha phủ thân vẫn ngã nhất hạ
Tịnh tương ngã đích tâm đái tẩu, cổn động tại uý lam đích thiên thượng!
Cấp tha đái phượng phồn tinh đích vương quan, tịnh tại hoài trung tướng

tha diêu đãng,

Tại vân đoá thượng thủ hộ khán tha, tại thuỷ diện thượng ánh xuất tha

đích hình tượng?

Tương tha phóng tại mân côi tùng trung, sử tha tẩm thấu mân côi hoa

thương.

Hào bất động tình địa tương tha trí vu vô ngân đích không thoáng!
Phú dư tha ôn hoà, thấu minh, kim hoàng.
Đương lê minh thời tương tha tống hồi ngã lưu huyết đích hung thang,
Ngã đích tâm tượng thê lương đích bảo bối nhất dạng,
Như đồng thuỵ ý mông lông đích tinh tinh, thấp nhuận, phương

hương…”

Xe ngựa sớm đã đi xa, chúng nhân còn chìm đóng trong ca thanh, mặt

ngập tràn nứơc mắt.

Đôi mắt của Độc Cô Bại Thiên cũng hơi ướt, cố sự đau thương của lý

lão tướng quân khiến lòng hắn dậy lên một cảm giác đau xót. Còn ca thanh
ưu thương ai oán của Liễu Như Yên lại gây xúc động tình cảm trong long
của hắn, gương mặt tươi tắn xinh đẹp của Tư Đồ Minh Nguyệt lại từ trong
sâu thẳm hiện lên. Hắn biết rõ, đoạn tình cảm này sớm đã trôi xa theo gió,
nhưng hắn vẫn không thể quên được, dung nhan kiều diễm của người đó
lúc nào cũng có trong lòng hắn, là sự thống khổ vĩnh viễn của hắn.

Quệt mắt một cái, hắn chuyển thân bước vào trong khách sạn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.