BẦY HẠC - Trang 530

“Sau đó anh đến đơn vị cơ sở thuộc sư đoàn T, tuy điều kiện kém

hơn cơ quan tổng bộ rất nhiều nhưng được sống như người lính
chân chính. Cảm giác này nói khoa trương một chút quả thật giống
như sống lại làm người. Khi đó anh vẫn nhận được điện thoại của dì
Chương, khi rảnh rỗi cũng đến Bệnh viện đa khoa Quân khu, nhưng
không gặp chị Mạnh Phàm nữa. Bởi vì anh không muốn khinh nhờn
tình cảm của chị ấy đối với anh cả.”

“Điềm Điềm, những chuyện này anh chưa bao giờ nói với bất cứ

ai khác. Anh từng nghĩ dù thế nào anh cũng là đàn ông, tất cả mọi
chuyện đều phải chịu đựng. Thật ra thì trong lòng anh biết rõ, anh
đang trốn tránh. Sợ nhớ đến quá khứ, bởi vì anh của thời trai trẻ tràn
ngập lý tưởng kia sẽ khiến anh tự ti, anh đã từng đắm mình kia sẽ
khiến bản thân anh chán ghét. Còn nhớ một câu anh đã từng nói với
em không? Anh nói anh không đáng được em thích.” - anh thoáng
ngừng lại, tuy chỉ là rất ngắn ngủi nhưng dường như cô nghe thấy
âm thanh nghẹn ngào nơi cổ họng anh - “Điềm Điềm, đó chẳng phải
là viện cớ, anh luôn luôn cảm thấy anh không xứng với em.”

“Ban đầu, lúc anh không có cảm giác với em, anh chưa từng nghĩ

đến điều này. Nhưng càng về sau, ngay cả chính anh cũng không
biết bắt đầu từ khi nào, khi anh nghĩ đến khả năng anh và em ở bên
nhau, anh mới ý thức được điều đó. Anh nghĩ anh không xứng với
em, anh cũng từng tự nói với mình: Từ Nghi, thôi đi! Nhưng năm đó
lúc anh đến Tứ Xuyên đón lính vẫn không nhịn được đến tìm em.
Cuối cùng anh vẫn ích kỷ, bởi vì anh là kẻ tầm thường, anh cũng
muốn hạnh phúc. Điềm Điềm…” - anh khẽ gọi tên cô lần nữa, tiếng
nói ôn hòa trước sau như một, cô nghe thấy có chút muốn khóc -
“Anh chính là như vậy, em có còn cần anh nữa không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.