BẢY NÀNG DÂU (NÀNG DÂU THỨ 7 NHÀ HỌ HOÀNG) - Trang 223

gõ của. Cô thấy hình bóng một đứa nhỏ, không biết giờ này chưa ngủ đi
còn qua đây làm gì? Cô ra mở cửa định hỏi thì chợt câm miệng luôn, chẳng
có đứa nhỏ nào cả, cô lạnh sóng lưng rồi nhìn ra bên ngoài, bên cái hàng
rào đâu lại lòi ra cánh tay, ngoắc ngoắc cô, còn nghe nó kêu:

“Chị ơi, chị ơi!”

Nghe thấy giọng quen quen, cô nhìn kĩ lại thì mới thấy, nó là hồn ma của
thằng nhóc chết dưới hồ sen lúc sáng nằm trêи quan đây mà. Cô nuốt nước
bọt cái rồi nhìn nó, nó kêu cô rất lớn, còn rất gấp gáp nữa, cô lại sợ, tự
nhiên nó quay lại đây tìm cô làm gì? Cô có làm gì nó đâu kia chứ, cô định
đóng cửa lại thì nó chợt chỉ tay ra đường nói rất là to:

“Bị dẫn rồi chị ơi! Em chị bị dẫn đi rồi! “

Cô liền chăm chú lời nó nói hơn, như tin vào lời nó, cô liền đáp lại, như
kiểu nó là người sống vậy.

“Em nói ai?”

“Một bé gái, bị một bà phù thủy dẫn đi rồi! Chị mau cứu nó đi!”

Cô vừa nghe tới đó bỗng nhiên não cô tự động hiện ra gương mặt của con
Kim Nhã, rồi bà phù thủy là ai? Cô nhớ tới ánh mắt bà Dung lúc sáng mà
tay chân cô lạnh toát, cô quay lại nhìn thì thằng bé đó mất tiêu. Cô chạy
như điên qua phòng mấy đứa nhỏ, thắp sáng mấy cây nến lên mà run phải
biết. Cô vừa thắp nến lên xong liền đi kiểm tra mấy đứa nhỏ, tới chỗ của
con Kim Nhã thì tay chân cô run lẩy bẩy, cô kéo mấy đứa nhỏ dậy rồi liên
tục hỏi tụi nó:

“Kim Nhã đâu rồi mấy đứa, mấy đứa thấy Kim Nhã đâu không? “

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.