BẢY NGÀY CHO MÃI MÃI - Trang 97

nản...

- Vậy là phải rồi!

- Tại sao bác lại nói thế?

- Chẳng có gì cả, ta chỉ nói vu vơ thế thôi! Thế cái cảm giác buồn chán này
từ đâu mà ra thế?

- Cháu chẳng biết nữa.

- Chẳng ai nhìn thấy nỗi buồn đến như thế nào bao giờ, nó tự dưng xuất
hiện và rồi một buổi sáng nó lại ra đi, chẳng ai biết bằng cách nào.

Ông tìm cách đứng dậy, cô đưa tay ra để ông vịn vào làm điểm tựa. Ông
nhăn mặt khi đứng lên.

- Bây giờ là bảy giờ mười lăm phút... ta nghĩ là cháu phải đi thôi.

- Sao bác lại nói thế?

- Đừng có hỏi ta câu đó nữa! Cứ cho là vì đã muộn rồi đi. Chúc cháu một
buổi tối vui vẻ, Zofia.

Ông bước đi mà không hề khập khiễng. Trước khi chui vào mái vòm của
mình, ông quay lại hỏi cô:

- Thế nỗi buồn của cháu là tóc vàng hay tóc đen?

Rồi ông Jules biến mất trong bóng tối, để lại một mình cô trên bãi đậu xe.

Mấy vòng đầu chiếc chìa khóa cứ xoay mà chẳng mang lại kết quả gì:

những đèn pha của chiếc Ford chỉ vừa đủ soi sáng phần mũi tàu đối diện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.