BẢY NGÔI LÀNG MA - Trang 130

Đúng như lời bà lão đoán, quả nhiên Đào tìm ra chiếc chìa khoá ngay dưới
tấm nệm lau chân trước cửa phòng. Đào cảm ơn bà lão rồi mở cửa phòng
ra. Hồ Tử là một người tự lập, một mình thuê phòng trọ, Đào còn nhớ, Hồ
Tử là người vùng khác đến đây học, sau khi tốt nghiệp, xin được vào toà
soạn làm báo rồi thuê phòng ở lại đây luôn. Trước đây, Đào từng đến nhà
Hồ Tử cùng với mấy người trong ban biên tập, nhưng đối diện với căn nhà
này lại lần nữa Đào vẫn thấy không quen, vì trong phòng quá tối, Đào lần
ra công tắt rồi bật đèn lên. Ánh sáng đột ngột loé lên giữa cái tối từ nãy giờ
khiến thị giác Đào chưa thích ứng được với ánh sáng. Đào nhìn quanh căn
phòng một lượt, phòng khách trống trãi không người, chỉ có một phòng ngủ
cửa vẫn không đóng nhưng cứ để hé cũng không phải mở. Đào đi đến định
mở cửa ra. Khi cô vừa đưa tay ra mở, cô thấy tay mình run mạnh, cảnh
tượng hãi hùng cô vừa thấy lúc trưa trong bồn tắm lại hiện ra ngay trước
mặt cô.

Hít sâu mấy hơi, cô tự lấy dũng khí rồi đẩy cửa ra.

Khi thấy Hồ Tử đang ngồi trước bàn làm việc hí huáy viết bài thì cô như
nhẹ cả người. Nhưng một lúc sau, cô thấy có điều gì là lạ, vì khi biết Đào
đến Hồ Tử vẫn không có chút biểu hiện gì. Cậu ta ngồi trước bàn làm việc
như pho tượng, không cử động nào.
- Này cậu Hồ Tử, cậu không nghe thấy gì à?
Hồ Tử vẫn ngồi yên bất động.

Tay cầm cây bút, ánh đèn rọi xuống nửa khuôn mặt khiến người nhìn thấy
cậu ta có vẻ ghê sợ. Ngoài cửa, Đào Tử tiến dần vào phòng đến chỗ Hồ Tử,
đưa cánh tay run run lên mũi Hồ Tử. “Chẳng lẽ cậu ta chết rồi?” Đào tự
hỏi. Không nhịn được, Đào muốn chứng minh xem sao cái dự cảm của
mình… Nhưng khi thấy vẫn có chút hơi thở yếu ớt, Đào Tử bật khóc. “Tốt
quá, thế là cậu không sao cả, cậu vẫn còn sống” Đào Tử nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.