BẢY NGÔI LÀNG MA - Trang 143

vàng võ gầy giơ xương của hắn, đôi mắt lồi to sáng quắt đến rợn người,
mồm cứ hát mãi lui tới cái bài đồng dao đó, vừa đi vừa nhảy thỉnh thoảng
hái lấy mấy ngọn lá cho vào mồm.

Hiệu em gọi to: “hỏi xem thử hắn có thấy anh tớ không?”
Lão Tứ dựng mày: “hỏi cái con khỉ mốc, nhìn hắn như thế làm sao hỏi
được, hỏi thằng điên chi bằng hỏi cái đầu gối! Chúng ta cứ tiếp tục tìm đi
thôi!”
Gã điên ngật ngà ngật ngưỡng đi vào ngôi miễu, Phong Vận Đan nhíu mày:
“Anh Tứ à, hành lý của mọi người đều nằm ở đấy cả”
- Một người ở lại đây trông hành lý.
Thằng Béo đang lười đi, câu nói này làm hắn vui hết lớn, hắn đợi mỗi câu
nói đó nên vội vàng nói ngay: “tôi, tôi ở lại đây trông hành lý cho mọi
người”

Người trong làng không ai muốn nói chuyện nhiều với chúng tôi, trông
thấy chúng tôi họ vẫn nở nụ cười chào nhau như hôm nào nhưng khi hỏi
đến vấn đề gì thì họ tránh chúng tôi như tránh tử thần. Thực không thể nào
hiểu được tại sao họ lại sợ chúng tôi đến thế.

Nghĩ đến chuyện này thì thật là hoang đường, theo lời ông Tứ bảo, thì
chúng tôi mới là người sợ họ chứ tại sao họ lại sợ chúng tôi, hình như họ
nghĩ chúng tôi không phải là người mà là hiện thân của quỷ dữ.
Chúng tôi ra ngoài miễu đi một vòng, thằng Hiệu em chỉ ngôi nhà trước
mặt nói: “Kia là nhà của ông mổ lợn”

Quả nhiên, chúng tôi ngửi thấy một mùi thơm của thịt nướng nức mũi.
Ngôi nhà của ông mổ lợn có vẻ khá hơn những nhà khác trong làng, nhưng
dù sao thì trông vẫn cũ kỹ, trước bức tường đổ nát trước nhà có hai cây đèn
lồng đã cũ, gió tạt mưa san cây đèn chỉ còn lại mấy cọng sườn tre và phía
dưới lủng lẳng mấy miếng vải rách. Cửa nhà vẫn đang mở, chúng tôi cẩn
thận tiến vào. Trong sân vẫn là nền đất cát như ngoài đường, cỏ tạp mọc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.