BẢY NGÔI LÀNG MA - Trang 167

Đó là một cánh rừng u tịch rậm rạp âm u, thấp thoáng trong tàn cây cao có
mấy ngôi nhà lụp xụp. Xem ra ở làng này cũng khá đấy, tôi cảm thấy khá
vừa ý. Đây là ngôi làng quê hương của tôi, có điều trước đây tôi chưa từng
đến thăm bao giờ, không hiểu tại sao bố tôi không bao giờ dẫn tôi về quê
chơi, nghe mẹ tôi nói, khi mẹ và bố cưới nhau xong, kể từ đó bố cũng
không bao giờ dẫn mẹ về thăm nhà! Nhưng nghe nói các người bà con thân
thích của bố đã từng về đó ăn cưới.
Mối quan hệ giữa bố và những người thân thích hình như cứ duy trì mãi
trạng thái rất cổ quái ly kỳ. Cứ sau một thời gian là có người thân đến nhà
thăm bố, họ nấp trong phòng bàn tán chuyện gì đó, xưa nay họ chưa hề để
cho mẹ tôi biết họ đã hàn huyên những gì. Có người đến, bố tôi còn giữ họ
ở lại một thời gian, nhưng cũng có một số người mới đến chưa được bao
lâu đã đi, hỏi đến chuyện này, bố chỉ trả lời là họ đến vay tiền. Nhưng sau
khi họ mượn tiền xong ra về thì không thấy họ trở lại mượn tiếp hay trả tiền
gì nữa. Ba tên ăn mày chặn đứng trước mặt tôi, chìa tay ra phía tôi, tôi biết
chúng đòi tiền dẫn đường. Tôi lấy trong túi ra tờ tiền năm đồng nhét vào
tay con bé ăn mày lớn nhất, lập tức cả ba đứa lấy tiền xong bỏ đi ngay hình
như chúng sợ tôi đòi tiền lại vậy. Ba đứa bé đi đã khá xa, chúng đứng lại
nhìn tờ năm đồng có vẻ rất thích thú, chỉ thằng bé nhỏ nhất nhóm đó cứ
đăm đăm nhìn về phía tôi. Không biết tại sao tôi cảm thấy sợ đôi mắt hắn.
Bỗng nhiên tôi nhớ lại đứa con bất hạnh chết sớm của tôi, trước lúc chết, nó
đã nhìn chằm chằm vào tôi như thế.
Tôi thấy run lên vì sợ, có lẽ tôi đã suy đoán, hoang tưởng quá chăng! Tôi
thấy nhức đầu, như lời bác sĩ nói, tôi bị suy nhược thần kinh, phải tìm nơi
yên tĩnh để điều dưỡng.
Ba đứa ăn mày đã đi xa, tôi cũng bắt đầu cất bước tiến về ngôi làng sau
rặng cây um tùm sum suê trước mắt.
Trong ngôi làng này và phố thị ngoài kia như là hai thế giới hoàn toàn ngăn
cách.
Đường đi trong làng nhỏ hẹp, ngoằn ngoèo như ruột dê, dưới ánh trời chiều
khiến người ta phát sợ vì cái âm khí đó.
Giữa cánh rừng u tịch, tôi cứ có cải cảm giác là có một đôi mắt đang nhìn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.