BẪY TÌNH, YÊU GIẢ THÀNH THẬT - Trang 235

"...."

Lúc này bà mới phát hiện vẻ mặt lúng túng của cô, liền hỏi: "Sao vậy ?!"

Tư Gia Di không khỏi liếc mắt nhìn về phía Đa Đa, cậu bé ngồi ở trên

thảm, dường như không hề phát hiện cô đến, trong lòng cảm thấy đau đớn
thê lương, cắn chặt răng, lấy dũng khí nói với bà Phương: "Cháu muốn đưa
Đa Đa về nước, cùng sống với cháu." Trong nháy mắt vẻ mặt bà cứng đơ
lại.

Suy nghĩ một lúc lâu, cô chỉ có thể nói: "Bác Phương, cháu xin lỗi."

Lúc này bà mới phản ứng lại, đem tất cả biểu hiện khiếp sợ cùng cảm

giác mất mát kìm chế trong lòng: "Cháu định lúc nào thì dẫn thằng bé đi ?!"

Một bậc trưởng bối gượng cười, dáng vẻ miễn cưỡng, nhưng cuối cùng

lại thông cảm với cô, điều này càng khiến cô áy náy, khi nói những lời này
đã không dám nhìn thẳng mặt bà: "Càng nhanh càng tốt."

Từ trước tới giờ việc thay đổi hoàn cảnh sống đối với một đứa trẻ mắc

chứng tự kỷ là vô cùng nhạy cảm, lần này trước khi dẫn Đa Đa về nước, Tư
Gia Di đặc biệt đến xin lời tư vấn của bác sĩ điều trị cho Đa Đa, bác sĩ cũng
không muốn cô làm như vậy, dù sao dễ dàng thích ứng với hoàn cảnh mới,
xem ra là rất khó khăn, tâm trạng thằng bé ít nhiều sẽ bị ảnh hưởng. Nhưng
cho dù như vậy cũng không thể làm cô dao động quyết định.

Bác sĩ rất là khó hiểu, nói: "Cô Gia Di, bệnh tình của Đa Đa đã có tiến

triển, vào thời điểm quan trọng như vậy hoàn toàn không thích hợp , cô cố
tình muốn đưa cậu bé đi chỗ khác, ít nhất phải đưa ra lý do thuyết phục cho
tôi, nếu không với thân phận là bác sĩ điều trị cho Đa Đa, tôi sẽ không đồng
ý chuyển bệnh án."

Cô ngồi im vẻ mặt nghiêm túc, thái độ cương quyết đối diện bác sĩ, cuối

cùng nói ra một lý do đã nghĩ trước đó, nói thẳng: "Quan hệ gữa tôi và ba

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.