BẪY TÌNH, YÊU GIẢ THÀNH THẬT - Trang 252

Trong lòng chợt giật mình, cô vội vàng lấy điện thoại ra, số điện thoại

gọi tới không phải là của đồn cảnh sát hoặc là khách sạn chỗ Diêu Tử Chính
ở.

Cô không tránh khỏi thất vọng, nhận điện thoại, cố gắng làm cho giọng

nói của bản thân trở nên bình thường.

"Gia Di à, cháu dẫn Đa Đa ra ngoài chơi cả ngày, định mấy giờ về? Bác

nấu chè đợi hai mẹ con cháu về ăn."

Bà Phương luôn coi Đa Đa như cháu trai mình, tâm trạng người già gặp

chuyện kích động quá dễ dẫn tới chuyện không may, cô cũng không muốn
người giúp việc đem chuyện Đa Đa mất tích nói cho bà Phương biết.
Chuyện này chỉ có thể cố gắng giấu diếm: "Có thể chúng cháu sẽ về muộn,
chắc là cháu sẽ dẫn Đa Đa tới khách sạn nghỉ một đêm, bác không cần đợi
chúng cháu đâu."

Những lời này của cô giống như một chậu nước lạnh dội thẳng vào đầu

bà Phương, giọng nói của bà trở nên nhỏ hơn: "Ài, mấy ngày nữa là hai mẹ
con cháu về nước rồi, mắt thấy thời gian ở chung càng ngày càng ít, thật sự
là không nỡ xa hai mẹ con cháu...."

Vào lúc này trong lòng Tư Gia Di vừa chua xót, lại vừa hoảng loạn,

dừng lại một chút mới có thể bình tĩnh nói tiếp: "Bác, bác đừng nói như
vậy, cháu nhất định sẽ thường xuyên dẫn Đa Đa sang Singapore thăm bác."

Cả xe đóng kín cửa làm người ta cảm thấy bức bối, Tư Gia Di không

khỏi bắt đầu hoài nghi, năm ấy trong nhất thời nảy sinh ý nghĩ trêu chọc
người đàn ông kia, mấy năm sau gặp lại xảy ra phải đủ mọi chuyện, đây
nhất định là sự trừng phạt đối với cô.

Tiếng gõ cửa xe vang lên, kéo cô khỏi dòng suy nghĩ nghi ngờ, cô khôi

phục tinh thần nhìn ra, thấy Lý Thân Ninh một tay xách túi giấy đựng đồ
ăn, một tay ra hiệu bảo cô xuống xe.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.