Là nữ nhân!!!!
Nữ nhân!!!!!
Grào grào grào grào grào grào!!!!!!
Ha ha ha ha ha ha!!!!!!!
Nếu không phải vì chạy được quá nhanh nên hít thở không xong thì
lúc này Kỷ Hành rất muốn cất giọng ca hú một phen. Hắn giống như là một
cỗ đại pháo đã mất quyền không chế, không hề có mục đích nổ lung tung,
tình tự kịch liệt chôn giấu trên người một khi bị châm, nhất định phải tản
mát đến lúc không còn, mới chịu ổn định. May mà lúc này là đêm khuya,
trên phố không có người, đường phố lại rất rộng lớn, không đến mức vì hắn
điên cuồng mà va chạm với người khác.
Bất quá con đường rộng lớn này có vẻ như không thỏa mãn được hắn,
hắn đột ngột tung người nhảy lên trên nóc nhà bên cạnh, giẫm lên một
mảnh ngói xanh kia tiếp tục chạy như bay.
Khinh công của Kỷ Hành tuy tốt, nhưng lúc này tâm tình cuồng loạn,
dưới chân không có nặng nhẹ, đem nóc nhà người ta giẫm ra một trận động
tĩnh. Có những người ngủ không sâu hoặc người bình thường bị đánh thức,
đẩy cửa ra ngoài hướng phía trên xem, cũng chỉ có thể thấy được một cái
bóng đỏ hiện lên phía trên nóc nhà kế bên hoặc phía xa, giống như là ma
quỷ lướt đến chỗ tận cùng của đêm trăng, chỉ lưu lại từng đợt cuồng tiếu
cùng với tiếng gào thét điên cuồng:
"Nàng là nữ nhân!!!"
"Ta không phải đoạn tụ!!!"
Người nhát gan một chút mà gặp được tình cảnh này, đương trường sẽ
bị dọa được run hết cả chân, cơ hồ không thể khống chế (tiểu tiện mất kiểm