Điền Thất vai sóng vai đi lên con đường nhỏ đến hồ Thái Dịch. Bậc thang
của đình Bích Tâm có chút trơn, dưới chân Điền Thất có chút không ổn nên
thiếu chút nữa trượt ngã. Kỷ Hành thấy thì gấp quá, vội vàng đi đỡ nàng,
nên quên mất Như Ý ở trên vai. Đã thế Như Ý lại cứ không an phận giơ cao
đôi tay lên, bắt lấy mái hiên đình Bích Tâm.
Kỷ Hành đem Điền Thất nâng dậy, bước ra một bước thì phát hiện trên
vai trống không, con hắn không thấy. Nhất thời hắn trợn tròn cả mắt, quay
đầu vừa nhìn thì thấy Như Ý đang cố hết sức bắt lấy mái hiên, hai cái chân
lơ lửng trong không trung vung lung tung. Điền Thất bị dọa đến mức cả trái
tim đều thon thót, vội vàng bước qua mở ra hai tay đón lấy Như Ý. Đầu Kỷ
Hành tràn đầy hắc tuyến đi qua đem Như Ý kéo xuống, hắn luôn biết thằng
nhãi con này rất chướng mắt, nhưng bây giờ thì càng nhìn càng chướng
mắt.
Như Ý ngồi ở trên ghế đá trải thảm lông dê màu đỏ tươi, Điền Thất
cũng đã bớt hết hồn, nàng đi đến một dãy hộp thức ăn ở bên cạnh lan can
tìm tìm, rồi lấy ra một ấm sữa bò vẫn còn đang nóng ra, trong sữa bò có
thêm nước hoa hồng và mật ong, lúc đổ ra thì mùi thơm nồng nặc xông hết
vào mũi. Kỷ Hành nhìn Điền Thất bưng cái tách sữa đút cho Như Ý uống
thì hắn càng cảm thấy Như Ý chướng mắt.
"Điền Thất, nóng rượu cho trẫm." Kỷ Hành nói.
Điền Thất liền để tách sữa xuống, rồi đi tìm rượu để làm nóng cho
thằng cha (nv: gia hỏa) nhiều chuyện này. May là người ta chuẩn bị rất đầy
đủ, không chỉ có rượu, ngay cả đồ ăn cũng có. Nàng bưng từng cái ra, Kỷ
Hành thấy nàng bận trước bận sau, lại có chút đau lòng, vội kéo nàng ngồi
xuống, tự hắn đi hâm rượu, rồi đưa cho nàng một cốc.
Đột nhiên ở chỗ này cùng hắn ngang vai ngang vế, Điền Thất có chút
mất tự nhiên.