BỆ HẠ XIN TỰ TRỌNG - Trang 85

Thời tiết này chính là lúc hoa hạnh nở, cộng thêm trời vừa mới mưa,

rất là thích hợp ngắm hoa. Thế là Kỷ Hành chỉ mang theo Thịnh An Hoài,
đi về phía dốc hạnh hoa, bước chậm giữa một mảnh khói mây hồng nhạt.

Cánh hoa hạnh có màu trắng thấu chút màu phấn hồng nhàn nhạt,

không diễm lệ giống như hoa đào, cũng không thanh khiết như hoa lê,
nhưng là có một loại màu sắc thẹn thùng như thiếu nữ nhà bên. Từng cây
hoa hạnh nở được nồng đậm, cao vút mà đứng, ở trên triền núi cô độc này
yên tĩnh bừng bừng phóng ra sinh mệnh ngắn ngủi mà mỹ lệ của chúng nó.

Trên mặt đất rơi rụng một tầng cánh hoa hơi mỏng, xa xa nhìn thấy

như vạn ngôi sao nhấp nháy. Chúng nó bị mưa gió xâm lược, hương tan
ngọc nát, sớm mất đi, chỉ chờ ngày biến thành bùn đất.

Giữa thời khắc thê mỹ như vậy, nên có một tiểu mỹ nhân cùng Hoàng

đế bệ hạ của chúng ta tới một hồi gặp gỡ ngẫu nhiên. Một người là đương
mùa hoa nở, một người thì thương hoa tiếc ngọc, hai người cấu kết làm bậy,
thành tự một đoạn giai thoại.

... Kỷ Hành cũng là nghĩ như thế.

Đúng vào lúc này, sâu trong rừng hoa vang lên một trận tiếng ca.

Tiếng ca mát lạnh mềm mại, lại thấu một cổ tinh khiết và ngây thơ. Điệu ca
kia trầm thấp mà ưu thương, Kỷ Hành nghe vào trong tai, chẳng rõ tại sao
trong lòng dâng lên một cổ muộn phiền.

"Ta vốn là, hạnh hoa nữ,

Sớm sớm chiều chiều vì quân múa.

Xem tẫn nhân gian nhiều ít chuyện?

Tri kỷ chỉ có ta và chàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.