BEC - TIẾNG THÉT TRONG BÓNG TỐI - Trang 160

Chúng tôi ở lại trò chuyện thêm một lúc. Tôi hỏi về mẹ tôi và cha tôi,

trông họ ra sao, họ nói năng và sống như thế nào. Nhưng Torin làm ngơ
những câu hỏi của tôi và nói một cách gay gắt mỗi khi Aideen hay Fand cố
trả lời, thay đổi đề tài câu chuyện. Tôi xét tới việc dùng phép thuật với ông
ta, để khiến cho ông ta nói với tôi những điều tôi muốn biết, nhưng Drust
đọc được các ý nghĩ của tôi và gầm gừ vào tai tôi:

- Đây không phải là lúc hay là nơi để dùng phép thuật. Hãy kềm chế

bản thân.

Khi những người họ MacGrigor kể thêm cho chúng tôi nghe về lịch sử

buồn thảm của họ và họ đã tìm đường sống ở đây bằng cách nào, Drust nói
về cuộc truy tìm của chúng tôi, về cái đường hầm đã mở ra giữa thế giới
của lũ yêu tinh và thế giới này, và dự định đóng nó lại của ông. Nhưng ông
không nói gì về việc ông hy vọng xác định được vị trí của nó hay vì sao
ông dẫn chúng tôi tới bờ biển phía tây - nơi tận cùng của thế giới.

Khi đã tới giờ ngủ, chúng tôi quay trở về hai túp lều đá được dành cho

chúng tôi nghỉ ngơi. Đây là một đêm vừa hé lộ vừa buồn bực đối với tôi -
tôi đã biết một số điều về lịch sử của mình nhưng chưa phải là tất cả. Còn
rất nhiều điều mà Torin và mấy người kia có thể nói cho tôi biết, nhưng
Torin ghét mẹ tôi vì đã phản bội thị tộc, giết chồng mình và bỏ trốn khỏi
họ. Và vì bà không còn ở đây để cho ông ta ghét nữa, ông ta ghét tôi thay
vào đó. Ông ta sẽ không bao giờ nói cho tôi nghe về mẹ tôi và cho phép
mấy người kia làm điều này.

Trước khi nằm xuống, tôi nhớ lại câu chuyện sau những lời tiết lộ về

quá khứ của tôi và hỏi Drust vì sao ông không kể cho Torin nghe về Lord
Loss.

- Nếu họ có thể tìm thấy hắn, họ có thể thuyết phục hắn giúp đỡ - Tôi

nhận xét, hình dung, nếu tôi có thể đóng một vai trò nào đó trong việc chữa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.