BEC - TIẾNG THÉT TRONG BÓNG TỐI - Trang 185

Nhưng tôi cũng cảm thấy một điều gì khác trong những nét mặt kia -

sự chiến thắng. Dù tôi bị quyến rũ bởi tiếng gọi của biển, tôi cưỡng lại. Nó
không thể làm gì tôi được. Theo cách nào đó tôi mạnh mẽ hơn những lượn
sóng và tôi cảm thấy dễ chịu về điều đó. Thậm chí tự mãn.

Chúng tôi nằm ở rìa vách đá trong một khoảng thời gian có vẻ như lâu

lắm nhưng thật sự có lẽ không hơn vài phút. Connla là người đầu tiên bò lui
lại và đứng lên khi đã cách khỏi rìa vách đá một khoảng cách an toàn, nơi
gió không thể cuốn lấy anh ta và thổi anh ta xuống. Kế tiếp là Ronan,
nhưng gần với rìa vách đá hơn Connla, không sợ cơn gió đang vần vũ, cuộn
tròn.

Hai người đi theo Drust. Một phút sau Goll đi theo và đó là dấu hiệu

cho số còn lại chúng tôi rút lui. Bran là người rời khỏi cuối cùng, cười phá
lên khi nó nhìn xuống, chỉ vào những con mòng biển và vẫy tay như thể nó
quen biết chúng. Tôi gọi nó đi cùng với chúng tôi nhưng nó không nhúc
nhích. Bực mình - lúc này tôi đã thấy chán ngấy biển - tôi gập người lại,
tóm lấy đôi chân của nó và lôi nó vào.

- Thôi nào - Tôi nạt khi nó cố trườn trở lại rìa vách đá - Chúng ta phải

đi theo những người khác. Ở đây không an toàn.

- Trứng làm hỏng lá - Bran nói, gật đầu để cho thấy nó đồng ý. Nhưng

nó luyến tiếc nhìn về phía rìa vách đá lần cưới, trước khi đứng lên, nắm lấy
tay tôi và đuổi theo Lorcan ở phía sau của đoàn người.

Chúng tôi gần đuổi kịp Lorcan thì lũ yêu tinh tấn công. Chúng lao ra

khỏi mặt đất như những con giun dữ tợn, khoảng hơn một chục con. Có
nhiều chi. Nhiều con có tới mấy cái đầu. Những móng vuốt giống như
những nhánh cây. Những cái mồm đầy nanh. Nói lắp bắp và tru lên - những
âm thanh của lũ yêu tinh thuộc cấp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.