BEC - TIẾNG THÉT TRONG BÓNG TỐI - Trang 193

Connla khịt mũi:

- Tạ ơn các thánh thần vì những lòng thương hại nhỏ. Còn có những

nơi khác giống thế này dọc theo bờ biển không, nơi chúng ta có thể ẩn náu
vào những đêm sắp tới?

Drust đáp:

- Không. Nhưng chúng ta sẽ không cần tới chúng ngay cả khi có. Đây

là nơi ta đã hướng tới. Đây là chặn cuối của hành trình.

Sau đó ông tập trung tâm trí vào ván cờ, bỏ mặc chúng tôi nhìn bãi cỏ,

vùng không gian trống ở hai phía, nhìn biển cả trải dài xa tắp - và tự hỏi
ông đưa chúng tôi tới nơi hiu quạnh này chính xác là vì cái gì.

-> Đêm quánh lại. Những đám mây đen cuộn lên ngoài biển, thả mưa

xuống đầu chúng tôi. Đầu tiên tôi mừng vì trời mưa - nó rửa sạch máu me
khỏi mặt và cổ tôi - nhưng sức hấp dẫn của nó nhanh chóng phai đi khi cái
lạnh thấm vào người. Để chống lại cơn mưa và ngọn gió cắt da, tôi dùng
phép thuật tạo ra một ngọn lửa và chúng tôi bu lại quanh nó, mũ và áo
choàng trùm lên trên đầu, run rẩy vì ẩm ướt và giá lạnh.

Tôi đã chữa cho cái vai bị thương của Fiachna, nhưng nó vẫn còn bầm

tím. Tôi không chắc mình có rửa sạch hết chất độc của con yêu hay chưa.
Lúc này trông nó không nguy hiểm mấy nhưng tôi sẽ để mắt theo dõi nó.

Lorcan im lặng và có vẻ xa cách, đang suy nghĩ về người anh của

mình. Bạn không có gì nhiều để nói với một chiến binh khi anh ta có một
người thân yêu bị chết. Cái chết là một thứ mà tất cả chiến binh đều học
cách ôm ấp lấy. Nó là một phần công việc của họ. Ít nhất Ronan cũng chết
trong chiến đấu. Lorcan sẽ nhớ anh ta nhưng cuộc sống phải tiếp tục trôi.
Không ích lợi gì khi khóc lóc hay nhai nhải như một người đàn bà hay một
đứa trẻ con.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.